Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 9: Số tiền ba tỉ đồng




Chỉ đúng hai lần vào hai năm trước và tối hôm qua, anh hoàn toàn nắm được chính xác điểm nhạy cảm của cô.
Không thể phủ nhận rằng vóc dáng của Trần Khả Như cực kỳ quyến rũ, gương mặt sáng sủa không tỳ vết, làn da trắng nõn, thực sự là cực phẩm. Da của cô rất đẹp, vành tai trắng muốt nhưng vì tức giận và run rẩy mà trở nên đỏ hồng, anh cúi đầu ngậm lấy vành tai xinh đẹp kia.
Cô oán thầm, cảm thấy xấu hổ vô cùng, bướng bỉnh nhìn chằm chằm anh.
“Trần Khả Như, đừng nhìn tôi như vậy, thân thể cô còn thành thật hơn nhiều so với miệng của cô đấy!”
Lê Hoàng Việt gục ngã trước phản ứng chân thật nhất của mình, anh ngạc nhiên khi thấy mình đang mất kiểm soát, anh nghĩ loại cảm giác trật quỹ đạo này là do khoái cảm trả thù Trần Khả Như mà ra.
Ban ngày, ánh mặt trời sáng rực, vậy mà anh có thể phát tiết vào buổi sáng.
......
Trần Khả Như tỉnh lại lần nữa, Vũ Tuyết Trang gọi điện cho cô, đầu óc cô choáng váng, thân thể càng không cần nói, tên cầm thú Lê Hoàng Việt này giày vò cô tận hai lần mới chịu buông tha.
Không biết tại sao tinh lực của anh không bị mài mòn, từ tối hôm qua đến sáng nay đã khôi phục hoàn toàn. Cô thật sự không hiểu được suy nghĩ trong đầu anh ta… Anh ta thật sự hận cô đến mức này sao? “Xin chào, bác sĩ Như, chị đến chưa, cuộc họp theo quý sắp diễn ra rồi, trưởng khoa cũng ở đây rồi ạ!” Vũ Tuyết Trang gấp gáp nói.
“Ừ, chị biết rồi, mười phút nữa chị tới.”
Trần Khả Như cúp máy, nhìn đồng hồ, không ngờ đã chín giờ rưỡi rồi. Trụ sở chính của tập đoàn Á Châu. Lê Hoàng Việt nên vui mừng chứ, sao lại trái ngược thế này? Rốt cục chuyện gì đã xảy ra?
“Trợ lý Cường, anh rể tôi có đây không?”
“Xin lỗi chị Hân, tổng giám đốc đang bận.”
“Bận cũng không sao, tôi ngồi đây chờ anh ấy.”
Lê Chí Cường nhìu mày, nghĩ thầm: “Chưa thấy ai mà vô liêm sỉ như cô ta.” Rồi lấy một tấm giấy mỏng, đưa tới trước mặt cô ta: “Chị Hân, chị cất cho kỹ.”
Trần Khả Hân nhìn thoáng qua mấy con số trên tấm séc, là ba tỉ đồng, cô ta ngẩng đầu, tức giận hỏi: “Trợ lý Cường, là ý gì đây?” Tâm tình cô ta dần hoảng hốt.
“Chị Hân là người thông minh, không cần tôi nói rõ ra, chị đã hiểu rồi chứ nhỉ?”
Lê Chí Cường ẩn ý nói một câu rồi quay người rời đi.
Trần Khả Hân siết chặt tấm séc ba tỉ đồng, nhìn nó càng ngày càng nhăn nhúm, cô ta cắn răng nói: “Lê Hoàng Việt anh thật ác độc, sao anh có thể nhẫn tâm với tôi như vậy?”
Chắc chắn là con tiện nhân Trần Khả Như kia quyến rũ Lê Hoàng Việt! Ánh mắt Trần Khả Hân xuất hiện vài tia lửa giận, tưởng chừng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào!
Bệnh viện đa khoa thành phố Đà Nẵng.
Phòng bệnh VIP.
“Bạn nhỏ này, em còn đau bụng không?”
Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang làm việc như bình thường, theo thường lệ đến kiểm tra các phòng bệnh. Một bé gái nằm trên giường bệnh, tên là Phan Xuân Mai, là một cô bé tám tuổi trắng trẻo đáng yêu, khi siêu âm đã phát hiện bị u nang buồng trứng. Trần Khả Như đã phẫu thuật cắt bỏ một bên trứng, bé gái đang dần dần hồi phục sức khỏe.
“Chị Như, em không đau. Nhưng thuốc đắng quá, em không uống được không?” Tròng mắt Xuân Mai chuyển động, nịnh nọt hỏi.
“Đương nhiên là không, em phải uống thuốc thì bệnh mới khỏi hoàn toàn được, chẳng lẽ Mai muốn cả đời ở bệnh viện sao?”
Trần Khả Như kiên nhẫn lừa bé gái, giọng điệu thân thiết, bình dị lại gần gũi. Vũ Tuyết Trang nhìn sự dịu dàng của cô, nghi ngờ bác sĩ Như có khả năng phân thân, ngày thường cô ấy vốn rất lạnh lùng.
Thật ra cô thấy bác sĩ Như là người tốt luôn mang đến cho người khác cảm giác ấm áp, chỉ là ở nhà có một tên đàn ông cặn bã dây dưa với một con hồ ly tinh kia nên bác sĩ Như mới trở nên lạnh lùng như vậy.
“Em muốn ở bệnh viện thôi, không muốn về nhà, nhà lớn như vậy mà chỉ có mình em...” Ánh mắt Xuân Mai lộ ra vẻ cô đơn.
Vũ Tuyết Trang thương xót: Đứa bé phải phẫu thuật lớn như vậy, nhập viện cả tháng rồi mà cha mẹ không thấy đâu. Thấy quần áo và cách ăn mặc của Xuân Mai đều là đồ đắt tiền, nhà không phú cũng quý, nhưng dù bận rộn đến đâu cũng không thể bỏ quên đứa nhỏ này đến vậy chứ!
Trần Khả Như cũng biết chút ít về chuyện nhà của Xuân Mai, là một đứa bé đáng thương, từ nhỏ không được mẹ chăm sóc, cô biết không phải ai cũng giống như cô, có thể ép mình sống chung với cô đơn.
“Trần Khả Như, ả tiện nhân này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.