Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 94: Tôi không phải họ Lê




Bệnh viện số hai thành phố Hải Phòng.
Trong phòng bệnh vip, Lê Hoàng Việt chờ đợi một tiếng đồng hồ thì còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng hơn hai tiếng đồng hồ, thậm chí còn lâu hơn, chắc chắn có thể khiến một người đàn ông tính khí thuộc loại nóng nảy, cực kì thiếu kiên nhẫn này lại càng không giữ nổi bình tĩnh.
Lê Hoàng Việt đầu tiên gọi một cuộc điện thoại, tắt máy.
Sau đó anh liền đi đến khách sạn cao cấp mình đang ở, vali hành lí bị lật lên chứng tỏ Trần Khả Như thực sự đã về qua đây, nhưng đã nhanh chóng rời đi. Sau đó Lê Hoàng Việt sắc mặt đen tối u ám liền quay trở lại bệnh viện, nhưng vẫn không tìm thấy người phụ nữ ngu ngốc kia, tâm trạng toàn thân tụt dốc thê thảm đến cùng cực.
Mặc dù anh thường xuyên gọi Trần Khả Như là người phụ nữ ngu ngốc, không có nghĩa là cô ấy thật sự ngu ngốc, một người phụ nữ ở trong lĩnh vực y học có thành tích đáng chú ý, xinh đẹp nổi bật giữa đám đông lại có học thức, sao lại có thể ngu được? Mà trái ngược lại trong cô còn có sự mạnh mẽ, cố chấp, ít nhất trong công việc và ứng xử thì khá là thông minh sáng suốt nhìn xa trông rộng.
Nhưng mà ai có thể nói cho anh biết, một người phụ nữ thông minh sáng suốt, rốt cuộc sao lại mất tích được?
Cuộc điện thoại của Lê Chí Cường bất ngờ thúc giục: “Giám đốc Lê, tôi đã đặt mua cho ngài và bà chủ hai vé máy bay lúc mười rưỡi sáng, còn một tiếng nữa, bây giờ ngài đã xuất phát đi chưa?”
“Không phải vẫn còn một tiếng sao, gấp cái gì?”
Lê Hoàng Việt trực tiếp phun một tràng trong điện thoại, giọng nói lạnh lùng gắt gao.
“Vâng.”
Lê Chí Cường rầu rĩ đáp lại, rõ ràng là khoảng hai ba tiếng trước lúc giao cho anh nhiệm vụ đặt vé máy bay, nghe chừng dường như tâm trạng đang rất vui vẻ, sao mà mới chưa đến hai trăm phút, liền thay đổi rồi. Tính khí của tổng giám đốc Lê bây giờ càng ngày càng u ám không ổn định, giở mặt còn nhanh hơn cả giở trang sách.
Bắt đầu từ khi nào, sự thay đổi trong tâm trạng của tổng giám đốc Lê, lại có liên quan trực tiếp với thái độ của bà chủ vậy?
Thôi được, dù sao thì ngài là giám đốc, ngài nói không vội, tức là không vội.
Lê Hoàng Việt sắc mặt lạnh tanh liếc nhìn thời gian trên mặt đồng hồ, ngón trỏ và ngón giữa thon dài rút ra một điếu thuốc, làm khói tỏa ra mịt mù trước cửa sổ phòng bệnh vip, mặc dù các bức tường trong khu vực có thể nhìn thấy ở bệnh viện đều được viết rõ ràng cấm hút thuốc.
Trần Khả Như, tôi đợi cô thêm nửa tiếng đồng hồ nữa, nếu hơn một phút, thì tôi không phải họ Lê!
- ---
Đồn công an địa phương thành phố Hải Phòng.
Trần Khả Như phải tiến hành một loạt thứ gọi là lấy lời khai, nói chính xác ra là kiểm tra hộ khẩu, căn bản chính là chuyện tổ tông ba đời không kể lớn nhỏ đều phải được kiểm tra rõ ràng.
“Anh cảnh sát, tôi là bác sĩ, tôi đương nhiên biết sự nguy hiểm của chất ma túy, anh nhìn bộ dạng của tôi xem, người thuộc loại khỏe mạnh thì sao có thể có tiền sử sử dụng ma túy được, các anh bắt nhầm người rồi. Sự thật chứng minh, các anh chỉ đang lãng phí thời gian và sức lực không cần thiết.”
Trần Khả Như giải thích một cách bình tĩnh, nhưng cảnh sát đã nói rồi, đợi có kết quả kiểm tra nước tiểu, mới có thể thả người, chứng minh sự trong sạch của cô.
“Chuyện này không cần cô Trần phải bận tâm lo nghĩ.”
Cô bực bội chết đi được, chuyện lại đúng là trùng hợp, người kia, tên là Vương Kỳ, vừa vặn có quá khứ sử dụng ma túy lâu năm. Vốn dĩ Vương Kỳ chỉ đơn giản là sử dụng ma túy, nhưng về sau, phía cảnh sát phát hiện ra cùng với lượng ma túy tuồn vào, người tên Vương Kỳ này còn bắt đầu làm mánh khóe trung gian lấy tiền phần trăm hoa hồng, để đáp ứng cho nhu cầu hàng ngày của anh ta. Thứ thuốc ma túy này, một khi mà đã nghiện, sẽ là thứ gây ra tán gia bại sản tiêu tốn toàn bộ tiền bạc nhà cửa. Khoảng thời gian này phía cảnh sát đang điều tra chặt chẽ, Vương Kỳ không mua bán gì, về sau lại phát hiện bị người khác theo dõi, tình cờ thấy Trần Khả Như cũng chỉ là trò xảo trá nhanh trí ứng biến vô cùng đúng lúc, cảnh sát mặc thường phục nhìn thấy bọn họ đang tiếp xúc, giống đang giao dịch trao đổi, lại có tranh cãi, cùng với việc trong túi xách của Trần Khả Như có ba mươi triệu tiền mặt... Cho rằng cô là khách hàng mua ma túy, trực tiếp lôi về đồn cảnh sát.
Mà cô thì một mực khăng khăng không chịu giải thích rõ ràng, số tiền mặt ba mươi triệu này là để làm gì, cùng với mối quan hệ giữa cô và người bị tình nghi.
Có thể có quan hệ gì chứ? Tình cờ gặp nhau, ngay cả tên họ cũng từ miệng cảnh sát nói ra cô mới biết. Còn về những vấn đề riêng tư, cô thực sự không có ý định nói cho phía cảnh sát, chỉ riêng điểm này, càng khiến cho người khác nghi ngờ.
Chuyện đáng tiếc nhất là, phía cảnh sát lại không bắt giữ Vương Kỳ.
Trần Khả Như cảm thấy, hôm nay thực sự vô cùng xui xẻo, sai lầm một cách đen đủi, mọi chuyện xảy ra lại trùng hợp đến vậy, cô tự đưa bản thân mình dẫm vào.
Đến tận lúc này, chưa tới tám giờ sáng, đã trôi qua khoảng năm sáu giờ đồng hồ, phía cảnh sát cho rằng cô không chịu hợp tác, trước khi có kết quả kiểm tra nước tiểu, không cho phép cô gọi điện hay có bất cứ hành động nào khác.
Nói cách khác, trong năm sáu tiếng đồng hồ này, cô luôn trong trạng thái mất liên lạc.
Trần Khả Như lờ mờ có thể tưởng tượng ra cảnh Lê Hoàng Việt mặc bộ quần áo bệnh nhân cứng nhắc, một mình trong bộ dạng tức giận khó chịu.
Nhưng mà, biết làm sao bây giờ, bởi vì sự ngu ngốc và cố chấp của cô mà khiến cho bản thân tự lâm vào một tình huống thật đáng xấu hổ.
“Kết quả kiểm tra nước tiểu bao lâu nữa thì có?” Cô sốt ruột lo lắng hỏi, hiệu suất làm việc ở đây thực sự quá chậm, cũng không biết có phải đang cố ý hay không.
“Cứ đợi đi, kể cả có kết quả rồi, nếu như không có người bão lãnh, hôm nay cô khó được thả ra, cần phải hợp tác điều tra với phía cảnh sát.”
Bây giờ ý của bọn họ là kể cả không phải cô tự mua ma túy về sử dụng hoặc tiêm chích, cũng mặc kệ có phải là mua hộ người khác không, nếu cô không đưa ra đưa ra được một lời giải thích có lý do chính đáng hợp lý, phía cảnh sát có thể sẽ có quyền giam giữ cô trong hai mươi tư giờ đồng hồ.
Lê Hoàng Việt vừa mới đến thành phố Hải Phòng, đương nhiên khó có khả năng tìm anh, Trần Khả Như đột nhiên nghĩ đến, “Tôi đến tham gia buổi họp học hỏi trao đổi nâng cao do bệnh viện số hai ở đây tổ chức, các anh chỉ cần gọi điện cho viện trưởng hoặc chủ nhiệm để xác nhận là được.”
Trần Khả Như không bao giờ có thể ngờ được, cuối cùng người tới lại là Phan Huỳnh Đông, thật là xấu hổ. Không sai, anh ta và viện trưởng bệnh viên số hai có quan hệ rất tốt. Lúc này cũng đã có kết quả kiểm tra, chủ tịch Phan của ngân hàng ACB tự mình bảo lãnh cho bác sĩ gia đình của mình, còn có thể có ý kiến gì?
Ra khỏi đồn công an, đã là một giờ chiều.
Bước xuống vài bậc thang, Trần Khả Như liền phá vỡ bầu không khí ngại ngùng yên tĩnh này.
“Anh Phan, từ khi biết tôi đến nay, hình như vẫn luôn gây rắc rối cho anh. Nhưng tôi vẫn muốn nói với anh một câu, xin lỗi, và cảm ơn.” Trần Khả Như ánh mắt chân thành tha thiết, tràn đầy ý xin lỗi, là vì chuyện của ngày hôm qua, lại càng vì thái độ của Lê Hoàng Việt.
Phan Huỳnh Đông nhìn thẳng cô, ánh mắt dịu dàng: “Khả Như, Lê Hoàng Việt là Lê Hoàng Việt, cô là cô, hai người hoàn toàn là hai người khác nhau, vậy nên cô không cần phải xin lỗi tôi, mà ngược lại, cô đã giúp tôi và Xuân Mai rất nhiều chuyện.”
Mặc dù anh ta có ý tốt như vậy, nhưng vẫn không thể xóa bỏ đi những áy náy của cô.
“Anh Phan, vậy tôi xin phép đi trước.”
“Đợi chút...”
Phan Huỳnh Đông đột nhiên gọi cô lại, trong ánh mắt thoáng hiện lên cảm xúc sâu sắc. Nghe vậy, Trần Khả Như liền dừng lại. Ánh mắt anh ta đột nhiên nóng lên một chút, bình tĩnh lại liền hỏi, “Cô và Lê Hoàng Việt vẫn tốt chứ, từ hôm qua tôi đã rất lo lắng không yên tâm, sao anh ta lại không ở cùng cô?”
Sợ bản thân càng giúp lại càng hỏng, cho nên anh không tiếp tục tranh luận với Lê Hoàng Việt, bởi vì Phan Huỳnh Đông từ đầu tới cuối đều kiêng dè sắc mặt và cảm nhận của tất cả mọi người.
“Chúng tôi... rất tốt, anh Phan, Xuân Mai, có khỏe không?”
Trần Khả Như liếm liếm đôi môi khô khốc, sau hồi suy nghĩ, liền hỏi.
Rốt cuộc là vẫn không thể không nhớ nhung đối với cô gái nhỏ kia.
“Khả Như, cô hi vọng nghe được câu trả lời như nào?” Quý ngài tốt bụng đột nhiên hỏi ngược lại cô một câu đầy thâm ý.
Trong nháy mắt Trần Khả Như cảm giác như bị cái gì đó đâm trúng.
“Là tôi đã ích kỷ rồi.” Cô bỗng ý thức được, bản thân đã phạm phải một sai lầm lớn, vừa muốn làm người vợ thủ tiết không chịu lấy ngước khác, lại vừa muốn làm cô gái làng chơi, chẳng phải là lòng tham không đáy sao!
Nếu đã không thể ở bên đứa nhỏ, vậy thì không nên tạo cho nó hy vọng trong vô vọng và ảo tưởng, nếu không thì, chính là đang hại nó.
Cũng không phải là phụ nữ trên thế giới này đã chết hết, Trần Khả Như, xin đừng tự đánh giá quá cao bản thân mình.
“Khả Như, tôi vẫn là câu nói ấy, hy vọng cô có thể hạnh phúc.”
“Cảm ơn.”
“Bây giờ cô muốn đi đâu, là bạn bè với nhau, tôi đưa cô đi?”
Anh ta hoàn toàn không phiền muộn gì hỏi, Trần Khả Như vốn dĩ định từ chối, nhưng lúc sau nghĩ đi nghĩ lại cũng không từ chối, đợi đến khi cô vội vội vàng vàng đến được bệnh viện, mới biết được, sáng nay Lê Hoàng Việt đã xuất viện rồi.
Ngoài dự đoán, nhưng dường như lại hợp lý.
Cô sớm đã nên đoán ra, Lê Hoàng Việt có chuyện gấp, nhất định sẽ không đợi cô. Nói không chừng, lúc trở về còn đang tức giận.
Cô lấy lại điện thoại, sau khi lắp lại tấm pin, gọn gàng dứt khoát gọi điện cho Lê Hoàng Việt.
Nhưng đối phương lại đang trong tình trạng tắt máy.
Cô nghĩ, có lẽ Lê Hoàng Việt đang ở trên máy bay, cho nên không thể kết nối được. Đúng là vậy, chuyện này đã được phía Lê Chí Cường xác nhận sự thật.
Vé máy bay được cô đổi giờ khởi hành cũng đã sắp đến giờ cất cánh, Trần Khả Như dự định trở về thành phố Đà Nẵng rồi giải thích, chuyện này nói chuyện qua điện thoại, chỉ vài ba câu không thể nói rõ được, mà hơn nữa, Lê Hoàng Việt không phải là người có tính kiên nhẫn, cô lại có nhiều chuyện vụn vặt như vậy, không tiện tiết lộ.
Ba giờ chiều, tin nhắn nhắc nhở có điện thoại gọi đến của Phan Huỳnh Đông hiện ra.
Khóe miệng anh ta hiện lên một vòng cung không rõ có ý gì, lập tức gọi điện cho đối phương, còn ở bên kia, do dự một lút, cuối cùng cũng nghe điện.
“Hoàng Việt, anh đang ở đâu, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Nói,”
“Khả Như xảy ra chút chuyện, tôi đã đến đồn cảnh sát giúp cô ấy giải quyết rồi, hi vọng anh sẽ không hiểu lầm cô ấy...”
Phan Huỳnh Đông còn chưa kịp dứt lời đã bị Lê Hoàng Việt thô lỗ cắt ngang: “Bây giờ tôi đang rất bận, không có thời gian nghe anh nhiều lời, vợ của tôi, không cần anh Phan Huỳnh Đông tụt quần đánh rắm, làm điều thừa thãi uổng công vô ích!”
Sau đó, nhanh nhẹn phóng khoáng ngắt điện thoại.
Khí chất, hào hùng mà sắc bén.
Nhưng đi kèm theo đó, là vẻ mặt càng thêm u ám đáng sợ, cả khuôn mặt chìm đắm trong bóng tối, hiện vẻ đẹp trai bất thường, âm u bất định.
Cánh mũi và đôi lông mi dài hơi run nhẹ, cho thấy sự căng thẳng và phẫn nộ của anh.
Người phụ nữ ngu ngốc, tại sao lại khi xảy ra chuyện, người đầu tiên nghĩ đến, lại không phải là người chồng này chứ??
Còn tưởng trải qua nhiều chuyện như vậy, cô bắt đầu ngoan ngoãn nghe lời rồi! Không ngờ rằng, hóa ra vẫn như cũ!
Nhưng mà, Phan Huỳnh Đông gọi cuộc điện thoại này đến, thực sự chỉ có ý tốt sao? Hừ hừ.
Chỉ e là còn có dụng ý khác!
Khóe miệng Lê Hoàng Việt vẽ ra một nét lạnh lùng, sắc bén, tê buốt.
Sau một tiếng đồng hồ.
Sau khi cuộc họp khẩn cấp dài dòng và ký tên rườm rà từng chữ từng chữ kết thúc, tâm trạng của Lê Hoàng Việt lại càng thêm khó chịu.
Anh ngồi ngay trước bàn làm việc, cũng giống như rất nhiều lần tước đây, đột nhiên yên tĩnh nhàn nhã, rõ ràng là nên thả lỏng nghỉ ngơi, nhưng lại bồn chồn đứng ngồi không yên, tâm trạng nôn nóng.
Đôi lông mày sắc bén như dao dường như đang nhíu chặt lại.
Là bởi vì Trần Khả Như sao?
Gần đây, cho dù là trong suy nghĩ hay cuộc sống ngoài đời, Trần Khả Như đang chiếm giữ quá nhiều, dương như, có cảm giác hơi mất kiểm soát.
Trực giác mách bảo anh, đây là một quả bom khói cảnh báo.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại reo lên.
Đôi mắt híp dài lướt nhìn qua, tên người gọi đến hiển thị là Trần Khả Như.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.