Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 113: Nhiên Nhiên, em đã về rồi




Giọng của Tuế Tuế không lớn, thời điểm phát qua loa điện thoại lại như sấm rền bên tai.
Trong lòng Vân Dật nhộn nhạo, cả người cứ nôn nao.
"Tuế Tuế, xảy ra chuyện gì thế con?"
Cậu vừa nói vừa đi ra ngoài cửa, không đợi Tuế Tuế trả lời cậu, Vân Dật nói với trợ lý: "Chìa khóa xe."
Trợ lý lập tức đưa chìa khóa cho cậu.
"Tuế Tuế, con ở nhà sao......Được, con ở nhà chờ chú! Đóng cửa sổ cho kỹ. Không được mở cửa cho người lạ nghe chưa......"
Giọng nói của Vân Dật càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất ở ngoài cửa.
Tả Hựu Trạch nhìn bóng dáng cậu rời đi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Ai có thể nghĩ đến, Vân Dật cao lãnh như thế lại bị một nhóc bánh bao mê hoặc như vậy chứ.
Trên màn hình máy tính, Minh Khê đầy mặt khó hiểu: "Này...... Tình hình này là thế nào? Tuế Tuế là ai? Có phải anh Vân Dật nuôi tiểu tình nhân bên ngoài hay không? A a a a! Tả Hựu Trạch, chúng tôi cần anh làm cái gì chứ? Anh đúng là đồ đàn ông thúi vô dụng mà."
Kiều Tư Diệc hừ lạnh nói: "Tả Hựu Trạch, thằng kia là ai! Mẹ nó tôi không chơi chết thằng đấy tôi sẽ cùng họ với thằng đấy."
Giang Dục: "......"
Tả Hựu Trạch rót nước thong thả uống.
Uống xong nửa cốc mới ho nhẹ một tiếng nói: "Kêu kêu quát quát làm cái gì? Bình tĩnh hết đi."
Minh Khê: "Anh Vân Dật chạy đi tìm tình nhân nhỏ của anh ấy rồi, cậu nói tôi bình tĩnh kiểu gì được?"
Kiều Tư Diệc: "Tên kia là ai? Chơi chết hắn."
Tả Hựu Trạch nói: "Dạ Ức Nhiên, là con trai của Dạ Lăng Hàn, nhũ danh là Tuế Tuế."
Giang Dục cúi đầu nhìn di động, tìm thấy thông tin của Dạ Ức Nhiên.
Sau đó chậm rãi nói: "Cậu bé năm nay 4 tuổi."
Minh Khê: "......"
Kiều Tư Diệc: "Đựu! Một thằng nhóc mà cũng đòi cướp người với chúng ta?"
Minh Khê: "Vì sao anh ấy lại đối xử tốt với thằng nhóc đó thế?"
Tả Hựu Trạch nhún vai: "Ai biết!"
Minh Khê nghiến răng nghiến lợi: "Tôi cần anh có cái tác dụng gì chứ!"
Kiều Tư Diệc: "Phế vật!"
Giang Dục: "Dạ Chi Nhiên không có
mẹ."
Minh Khê: "Ý gì? Anh Vân Dật tính trở thành mẹ của thằng nhóc đó sao, bù đắp tình cảm thiếu thốn?"
Kiều Tư Diệc: "Cũng không thể hi sinh bản thân để làm hài lòng người khác được."
Minh Khê: "Tôi cũng không có mẹ. Mong mỗi đêm anh Dật lên giường an ủi em."
Tả Hựu Trạch: "Minh Tiểu Khê, mặt là cái thứ cần phải có, giữ lại chút đi!"
Minh Khê: "Mặt mũi thì làm cái gì chứ? Tôi không có! Chỉ cần anh ấy đánh dấu tôi, tôi không cần phải xấu hổ."
Kiều Tư Diệc: "Đừng nói lời vô nghĩa nữa! Tả Hựu Trạch, mấy ngày này nhớ để ý anh Vân Dật cho kĩ vào."
Tả Hựu Trạch: "Tôi thấy khó hiểu quá! Các cậu rốt cuộc đang sợ cái gì? Tiểu quỷ Dạ gia kia gặp anh ấy thì sao chứ? Anh Dật đâu thể đi làm bố của thằng nhóc đó được đâu? Bố của nhóc ấy là Alpha đó, chẳng lẽ anh ấy lại có thể cam chịu nằm dưới người ta được hay sao? Tôi thấy chẳng qua anh ấy yêu trẻ con, nói thật thì thằng nhóc đó lớn lên rất đáng yêu! Đẹp không chịu nổi luôn!"
Sau khi tiểu quỷ nào đó ngắt điện thoại xong, nhanh chóng dọn vụn bim bim với đồ ăn vặt trên sofa đi, dọn tất cả những thứ gây khả nghi.
Tuế Tuế vội vàng dọn xong hết thảy, sau đó dụi mạnh vào mắt.
Đôi mắt ngập nước nháy mắt trở nên đỏ bừng.
Bé ngồi ở trên sàn nhà chờ Vân Dật đến.
Biệt thự chỉ có một mình bé, Dạ Lăng Hàn có việc nên đi ra ngoài rồi.
Trước khi đi còn dặn bé là lát nữa Vân Tử Thu sẽ đưa Hạ Khang An qua chơi với bé, bảo bé không được chạy lung tung.
Ngoài miệng Tuế Tuế vâng dạ, trong lòng lại có tính toán riêng.
Là chú xinh đẹp không được sao?
Chú xinh đẹp không tốt hay sao?
Vì sao lại muốn để người khác chơi với bé chứ?
Bé chỉ muốn chú xinh đẹp thôi!
Tuế Tuế thành công lừa Vân Dật tới.
Chuông cửa vang lên, Tuế Tuế chạy ra mở cửa.
Vân Dật đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Tuế Tuế thì đau lòng không thôi.
Cậu lập tức bế Tuế Tuế lên, ôn nhu hỏi nói: "Tuế Tuế, sao con lại khóc?"
Tuế Tuế ôm cổ Vân Dật, khuôn mặt nhỏ dán vào má của cậu sụt sịt nói: "Chú ơi, con sợ lắm! Trong nhà không có ai cả!"
Vân Dật vừa nghe xong thì nổi giận không thôi, trầm khuôn mặt hỏi: "Bố của con đâu?"
"Hôm nay là ngày giỗ của mẹ con nên bố đi nghĩa trang rồi ạ."
Tuế Tuế rũ mắt, khuôn mặt lộ ra bi thương: "Lúc bố con đi có nói rằng, nói là một lát nữa chú Vân sẽ đến đây. Nhưng sau khi con ngủ dậy thì thấy trong nhà không có ai, con sợ quá nên gọi điện thoại chú, chú ơi chú có cảm thấy con là một người phiền phức không ạ?"
"Đương nhiên là không rồi!" Vân Dật cọ má vào khuôn mặt phấn nộn của bé con.
Cậu ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt trên người Tuế Tuế, đó là loại mùi hương khiến lòng người mềm xuống, vừa say đắm vừa ấm áp.
"Về sau khi nào Tuế Tuế muốn gặp chú đều có thể gọi cho chú."
"Thật vậy sao ạ? Tốt quá đi!"
Tuế Tuế vui lắm, ánh mắt xinh đẹp lấp la lấp lánh.
"Trước khi bố con trở về chú sẽ chơi cùng con nhé."
Vân Dật bế Tuế Tuế đặt lên sofa: "Con muốn chơi cái gì?"
Tuế Tuế nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Chú ơi, chúng ta chơi trốn tìm đi!"
Căn biệt thự này có ba tầng với rất nhiều phòng, chơi trốn tìm có lẽ sẽ hơi khó khăn.
Vân Dật nói: "Chú cùng con chơi xếp gỗ có được không?"
"Vậy cũng được ạ!" Tuế Tuế nói: "Sau đó con muốn chơi trốn tìm ạ."
"Được." Vân Dật cười xoa đầu Tuế Tuế.
Hai người ngồi trên sàn nhà trong phòng khách chơi xếp gỗ, sắc trời đột nhiên xám xịt, trong khoảnh khắc, sấm sét ầm ầm, những hạt mưa lớn rơi xuống cửa sổ.
Tuế Tuế quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lo lắng không thôi.
Vân Dật hỏi: "Bố con ra ngoài một mình không có tài xế đi cùng sao?"
"Bố con đi gặp mẹ vẫn luôn đi một mình. Bố không thích có người quấy rầy. Bố cũng không cho con đi."
Mưa ngoài cửa sổ rơi xuống càng lúc càng lớn, cảnh vật bên ngoài đều trở nên mông lung, Tuế Tuế càng thêm lo lắng: "Không biết bố con có xảy ra chuyện gì không nữa? Bố đi gặp mẹ nhất định sẽ uống rượu. Lần trước cũng thế, bố uống say là chú Vân với chú Tề phải đưa bố về nhà."
Tuế Tuế thả miếng gỗ xuống, chạy đến cửa sổ nhìn màn mưa bên ngoài, có vẻ lo lắng bất an.
Vân Dật mím môi định nói "Chúng ta đến nghĩa trang xem sao" nhưng lời nói đến bên miệng lại bị cậu nuốt vào.
Cậu đến nghĩa trang làm cái gì?
Dạ Lăng Hàn có sao hay không liên quan gì đến cậu chứ?
Nhưng chẳng hiểu vì sao trong lòng cậu cứ thấy bất an không thôi.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Tuế Tuế lập tức chạy tới nghe điện thoại: "Alo ạ ——"
"Chú Vân."
"Chú đang trên đường đến ạ? Không sao đâu ạ, có người chơi với con rồi."
"Là chú xinh đẹp ạ! Chú xinh đẹp là người ở nhà trẻ cùng con cho bồ câu ăn đó ạ."
"Chú xinh đẹp đối xử với con tốt lắm ạ, còn chơi xếp gỗ với con nữa. Chú Vân cứ yên tâm đi."
Nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của Tuế Tuế Vân Dật đoán được đối phương hẳn là Vân Tử Thu.
Chờ Tuế Tuế nói chuyện điện thoại xong, suy đoán của Vân Dật được xác minh: "Vừa nãy là chú Vân gọi ạ! Đang kẹt xe nên tạm thời chú ấy chưa tới được."
"Không sao! Chú ở đây với con." Vân Dật nhìn thời gian, phát hiện đã gần tối rồi: "Tuế Tuế, con có đói bụng không? Muốn ăn cơm không?"
Tuế Tuế lắc đầu: "Con không ăn! Con lo cho bố lắm."
Bé lấy điện thoại trong nhà gọi vào số của Dạ Lăng Hàn nhưng không có ai bắt máy.
"Bố ơi, nghe điện thoại đi—!"
Mắt của Tuế Tuế dần đỏ bừng, gọi liên tiếp vài cuộc vẫn chỉ nghe thấy trạng thái không liên lạc được.
Vành mắt bé phiếm hồng, rất đáng thương mà nhìn Vân Dật, cầu xin nói: "Chú ơi, chú có thể đưa con đi nghĩa trang tìm bố được không? Con sợ bố con chưa có về."
Đáy lòng của Vân Dật giãy giụa.
Nếu đến nghĩa trang, nhất định sẽ chạm mặt với Dạ Lăng Hàn.
Nhớ tới sự việc phát sinh ngày hôm qua, còn có nụ hôn bất thình lình ấy là Vân Dật thấy vô cùng khó xử.
Không biết tại sao cậu không muốn nhìn thấy Dạ Lăng Hàn một chút nào.
Nhưng nếu không đi, vạn nhất Dạ Lăng Hàn gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
Hắn là người thân duy nhất của Tuế Tuế đấy.
Tuế Tuế đã mất mẹ, không thể lại không có bố.
Vân Dật nắm chặt tay, đáp ứng nói: "Chúng ta đi!"
Xe hơi lao vào màn mưa, chạy trên quốc lộ.
Vân Dật theo thiết bị chỉ đường đi đến nghĩa trang.
Nghĩa trang tối om, một bóng người cũng không có.
Ven đường có một chiếc Land Rover màu đen đỗ ở đó.
Tuế Tuế vịn vào cửa sổ xe, chỉ tay vào chiếc Land Rover lớn tiếng nói: "Chú ơi, đây là xe của bố."
Vân Dật đem xe dừng lại: "Tuế Tuế, con ở trong xe đợi nhé, chú đi xuống nhìn xem."
Tuế Tuế gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ở trong xe.
Vân Dật cầm ô xuống xe đi đến chiếc Land Rover ấy, phát hiện bên trong không có ai.
Đáy lòng cậu lộp bộp một tiếng, cảm xúc bất an kia càng thêm mãnh liệt.
Mưa lớn như vậy mà Dạ Lăng Hàn không ở trong xe tránh mưa, chẳng lẽ vẫn còn trong nghĩa trang?
Vì trời mưa nên bảo vệ đã đóng kín cửa, cửa sổ cũng không mở ra.
Vân Dật muốn tìm một người hỏi nơi Dạ Lăng Hàn đến cũng không được. Cậu chỉ có thể mang theo Tuế Tuế xuống xe.
Trên mặt đất trơn trượt, Vân Dật bế Tuế Tuế lên, một tay giữ bé, tay khác cầm ô.
Cũng may ô rất lớn, Tuế Tuế còn mặc thêm áo mưa nhỏ nên hai người không bị mưa hắt ướt.
"Tuế Tuế, mẹ con ở đâu?"
Tiếng mưa rất lớn, Vân Dật hỏi bánh bao nhỏ trong lồng ngực.
Tuế Tuế nhìn ngang ngó dọc mãi mà vẫn chưa tìm thấy: "Chú ơi, con....con cũng không biết."
Vân Dật không hỏi nữa, bước đi tìm kiếm.
Tìm rất lâu mới thấy một bóng người màu đen.
Vân Dật bước nhanh đến, đầu tiên là nhìn thấy một đống rượu trên bia mộ.
Vân Dật đếm mãi không hết, cũng không đếm nữa.
Từ khoảnh khắc lần đầu nhìn thấy Dạ Lăng Hàn kia, đáy lòng cậu cứ tràn ngập cảm xúc đan xen lẫn lộn.
Nơi trái tim như có một bàn tay từng tí từng tí bóp chặt nó, vừa buồn lại vừa đau, cực kì khó chịu.
"Bố ơi!"
Tuế Tuế gọi lớn, ngúng nguẩy trượt xuống khỏi người Vân Dật.
Bé chạy đến bên cạnh Dạ Lăng Hàn, đưa tay đẩy đẩy hắn, nhưng mà Dạ Lăng Hàn không phản ứng một chút nào.
"Bố ơi." Thanh âm của Tuế Tuế trở nên nghẹn ngào, trong giọng nói mang theo lo lắng.
"Tuế Tuế, con đừng sốt ruột."
Vân Dật ngồi xổm xuống, nhìn nam nhân bên cạnh dựa vào bia mộ nhắm tịt mắt, cũng không biết là đang ngất xỉu hay là uống say nữa.
Cậu duỗi tay dùng sức lay lay cơ thể của Dạ Lăng Hàn: "Dạ Lăng Hàn, tỉnh, tỉnh!"
Một bàn tay xuyên qua màn mưa, gắt gao nắm lấy cổ tay của cậu.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị một lực lớn ập đến, Vân Dật bị kéo đi.
Không biết từ khi nào mà Dạ Lăng Hàn đã mở mắt, hắn dùng đôi mắt phức tạp nhìn Vân Dật.
Đôi mắt của hắn như có ma lực lập tức hút Vân Dật vào.
Đang chần chừ không biết làm gì bỗng cảm thấy trên mặt trống trơn, khẩu trang bị kéo xuống.
"Nhiên Nhiên ——"
"Em đã trở về."
Dạ Lăng Hàn đột nhiên giữ chặt Vân Dật, đem cậu ôm vào trong ngực.
Trời thì mưa, cái ôm vừa ướt dầm dề vừa lạnh lẽo như băng ấy lại khiến trong lòng của Vân Dật trở nên nóng bừng.
"Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên!"
"Rốt cuộc thì em cũng về rồi!"
Mỗi tiếng nỉ non đều mang theo cảm xúc vui sướng lẫn đau khổ, lời nói của hắn từng chút từng chút gõ vào trái tim khiến Vân Dật có chút không biết làm thế nào.
Trước mắt cậu càng ngày càng mờ, trong đầu lại càng ngày càng mơ hồ, trong màn mưa, người đàn ông đàn ôm cậu trong lòng, cơ thể của hắn lại run rẩy không ngừng.
Đột nhiên Dạ Lăng Hàn ngẩng đầu lên, đem môi dán chặt vào môi cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.