Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 122: Người của tôi thì đừng có mà ao ước




Khán giả hôm nay rất nhiều, đạn khói vô hình vẫn đang nghi ngút.
Ngồi trước màn hình đợi hai vị khách mời còn lại, lúc nhìn thấy gương mặt soái khí bức người của Dạ Lăng Hàn trên màn hình, ai ai cũng hít mạnh một hơi.
Vài giây sau, đạn bay ngút trời.
【 a a a a a! Dạ tổng tới! 】
【 Chồng em! Chồng em! Chồng em!! 】
【 Người đàn ông này là ai a? Đẹp trai quá! Là minh tinh sao? 】
【 Lầu trên, Alpha đệ nhất Long Tê mà cậu cũng không biết sao? 】
【 Anh ấy là Dạ tổng, là Dạ tổng! Là bố ruột của cục cưng Tuế Tuế đó. 】
【 Cục cưng Tuế Tuế còn thiếu mẹ kế không? Chị đến báo danh. 】
【 Chị em, tôi tuổi lớn, sống không được mấy ngày, nhường Dạ tổng cho tôi đi! 】
【 Dạ tổng, mặc dù em mới ở cữ xong nhưng vẫn còn có thể sinh. Em nhất định phải sinh khỉ con cho anh.】
【 Dạ tổng, em có thể sinh mười hai con giáp cho anh. 】
【 Dạ tổng, muốn nạp thiếp không? 】
【 Dạ Lăng Hàn sao lại đến đây? Đây là muốn đích thân đến trông chừng cục cưng Tuế Tuế sao? 】
【Tại sao tôi lại cảm thấy mục tiêu của Dạ tổng không phải Tuế Tuế, mà là......】
【 Anh trai khẩu trang, Dạ tổng là vì anh trai nhỏ mà tới. 】
【 Không xong rồi! Tôi đã tự bổ não ra tiểu thuyết mười nghìn chữ. 】
【 Những cái hình ảnh đó cứ quanh quẩn trong đầu...... Không được rồi, tôi muốn chảy máu mũi. 】
......
Bình luận có nổi bão đến đâu Vân Dật không biết, nhưng cậu chỉ biết khi nhìn thấy gương mặt của Dạ Lăng Hàn kia thì cả người của cậu như phát nổ.
Vân Dật quay đầu lại nhìn về phía đạo diễn, ánh mắt lạnh lẽo.
Lúc trước đạo diễn nói sẽ không để Dạ Lăng Hàn tới giờ phim trường, hiện tại không chỉ là tới, mà còn làm khách mời nữa.
Đạo diễn không dám nhìn Vân Dật, nói với Dạ Lăng Hàn: "Dạ tổng là khách mời lần này của chúng ta. Còn có một người nữa sẽ đến ngay thôi!"
Sắc mặt của Tả Hựu Trạch rất khó coi, hắn trừng mắt nhìn Dạ Lăng Hàn, trong ánh mắt tràn ngập địch ý.
Camera vẫn ở phía trước, hiện tại vẫn đang phát sóng trực tiếp. Nếu để lộ ra biểu cảm bất thường sẽ không hay.
Con đường thành công của Tả Hựu Trạch còn rất dài, không thể bị huỷ hoại ở nơi này được. Vân Dật kéo cánh tay hắn, nhắc nhở hắn không cần làm hành động lạ.
Ánh mắt của Tả Hựu Trạch đã hoà hoãn một chút, nhếch môi nói: "Dạ tổng không vội việc công ty sao, sao lại có thời gian đến tham gia chương trình?"
Dạ Lăng Hàn hơi mỉm cười: "Người rất quan trọng của tôi đang ở chỗ này, đương nhiên tôi phải đến đi chăm sóc."
Người rất quan trọng ——
Thời điểm nói những lời này, mắt của Dạ Lăng Hàn liếc qua Vân Dật.
Ánh mắt của hắn tràn ngập ám chỉ, còn mang theo ôn nhu.
Nghe ra như thể không yên tâm về Tuế Tuế nên đến để ý con trai của mình. Kỳ thật căn bản ám chỉ Vân Dật.
Đạo diễn với rất nhiều nhân viên khác đều nhìn thấy, ánh mắt tò mò nhưng cũng chỉ dám nhìn qua Dạ Lăng Hàn với Vân Dật một chút.
Đạo diễn nhận ra có điểm không thích hợp, sao mà ông có thể nghĩ đến Dạ Lăng Hàn lại nhăm nhe Vân Dật chứ, bây giờ ông đang sợ muốn mất mật.
Rõ ràng Dạ Lăng Hàn nói lo lắng cho con trai, muốn tới trông coi. Nhưng trông coi kiểu này......
Mấu chốt là, Dạ tổng với Vân thiếu, bọn họ đều là Alpha.
Hai Alpha ở bên nhau......
Đạo diễn nuốt một ngụm nước miếng, sau tập này liệu ông có bị Vân Dật kéo vào sổ đen hay không?
Vân Dật mắt điếc tai ngơ không nghe Dạ Lăng Hàn nói, an tĩnh đứng ở vị trí thuộc về cậu. Đeo khẩu trang nên không nhìn thấy biểu tình, nhưng đôi mắt lộ ra bên ngoài u u lãnh lãnh.
Dạ Lăng Hàn biết cậu sẽ phản ứng như vậy, cười nham nhở đứng sấn bên cạnh Vân Dật.
Bàn tay sau người của Tả Hựu Trạch siết chặt.
Hắn dám khẳng định rằng Dạ Lăng Hàn đến đây vì Vân Dật.
Ánh mắt vừa rồi tràn ngập sự chiếm hữu, giống như thợ săn thấy được con mồi.
Tên hỗn đản này thế mà lại dám mơ ước anh Dật, hôm nay nhất định phải cho hắn đẹp mặt.
Còn năm phút nữa là bắt đầu show thực tế rồi nhưng vị khách mời thứ tư vẫn chưa tới.
Đạo diễn nói: "Cảm phiền ba người đợi thêm một chút, vị khách mời đó sẽ đến nhanh thôi."
Phòng phát sóng trực tiếp điên cuồng bình luận.
【 Đoán vui có thưởng, vị khách mời thứ tư là ai? 】
【 Tôi cược mười gói que cay chính là Thu Tịch. 】
【 Thu Tịch đang bận ăn cơm với tôi rồi! 】
【 Tránh ra, để tôi lấy nước tiểu hắt tỉnh cậu ta.】
【 Chắc là Thẩm Linh Nhi đi! Cô ta không phải đăng Weibo nói muốn tham gia tổng nghệ hay sao? 】
【 Khẳng định không phải Thẩm Linh Nhi, cô ta sẽ la liếm khắp nơi cho xem.】
......
Năm phút sau, một chiếc xe bảo mẫu đỗ ở cửa nhà trẻ.
Fans ngoài cửa vây xem thét chói tai.
Một người đàn ông bước ra từ trong xe, bên cạnh có một bảo tiêu một trợ lí đi theo.
Hắn rất điệu thấp đi vào đến nhà trẻ.
Tuy rằng chỉ lộ mặt trong chốc lát nhưng rất nhiều người nhận ra hắn.
Trong đại sảnh, Tả Hựu Trạch nghiêng đầu nói với Vân Dật: "Xem ra vị thứ tư khách mời quan trọng. Anh Vân Dật, anh đoán xem là ai?"
Vân Dật lắc đầu: "Đoán không ra."
Dạ Lăng Hàn thấy Tả Hựu Trạch với Vân Dật thân mật nói chuyện phiếm, đôi mắt hơi nheo lại.
Hắn không cam lòng để mình yếu thế, lấy ngón tay chọc chọc cánh tay Vân Dật.
Vân Dật không để ý tới hắn, coi hắn là không khí không tồn tại.
Dạ Lăng Hàn chưa từ bỏ ý định, lại chọc cậu thêm vài cái, dùng giọng điệu ai oán nói: "Sao em lại không để ý đến anh?"
Làm trò trước mặt cả nước, Dạ tổng ở đây làm nũng.
Camera thì ở trước mặt.
Vân Dật không thể tiếp tục bơ Dạ Lăng Hàn, cậu liếc nhẹ thấp giọng nói: "Có việc?"
Dạ Lăng Hàn nói: "Không có gì! Muốn cùng em chào hỏi một chút thôi."
Vân Dật cố nhịn để không chửi hắn, nhàn nhạt nói: "Chào anh!"
"Chào em!" Dạ Lăng Hàn duỗi tay ra, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu: "Con trai tôi rất thích em, cảm ơn em đã chiếu cố thằng bé trong tiết mục."
Còn nói đến mức này, lại còn giả nai trước mặt mọi người khiến Vân Dật càng thêm ghét Dạ Lăng Hàn, nhưng vì có thể giữ mặt mũi mà vươn tay ra.
Dạ Lăng Hàn quang minh chính đại nắm lấy tay cậu, lần này, Vân tổng không thể hất tay hắn ra rồi.
Hắn cười vui vẻ nhìn người bên người, ánh mắt hiện ra sự thắng lợi.
Vân Dật thu hồi ánh mắt, sợ nhìn thêm lúc nữa sẽ không nhịn được xử lí hắn luôn.
Lúc cậu rút tay về, Dạ Lăng Hàn gãi nhẹ vào lòng bàn tay của cậu.
Vân Dật âm thầm nghiến răng, giấu tay sau lưng hung hăng chùi mạnh.
Dạ Lăng Hàn nhìn thấy động tác nhỏ này của cậu, đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Mẹ nó vợ của hắn đáng yêu muốn chết.
"Ngại quá tôi đến muộn!"
Sau giọng nói đĩnh bạt ấy, một dáng người thẳng tắp xuất hiện.
"Đạo diễn, các vị khách mời, ngại quá trên đường đến đây bị kẹt xe nên tới muộn."
Người tới vẫn luôn xin lỗi, thái độ khiêm tốn thành khẩn.
Đạo diễn nói: "Người đã đến đủ rồi.... Chúng ta có thể bắt đầu rồi!"
Thấy được mặt của người tới, tươi cười trên mặt Dạ Lăng Hàn lập tức tắt ngúm, đáy mắt loé lên.
Tại sao lại là cậu ta?
Tả Hựu Trạch nghiêng đầu nói nhỏ với Vân Dật: "Anh Dật, sao lại là cậu ta?"
Vân Dật nói: "Tôi cũng không nghĩ tới sẽ là cậu ta. Tôi nhớ rằng cậu ta chưa bao giờ tham gia tổng nghệ."
Tả Hựu Trạch mím môi không nói chuyện.
Đế vương giới thương nghiệp Dạ Lăng Hàn tới tham gia tổng nghệ đã đủ quỷ dị, hiện tại lại thêm cậu ta tới nữa......
Tiết mục này là có lực hấp dẫn như thế nào chứ, hấp dẫn toàn người mặt mũi lớn của giới thương trường với giới giải trí đến đây vậy.
Đạo diễn nói: "Bốn vị khách mời hãy giới thiệu qua một chút. Bắt đầu từ Hựu Trạch đi!"
Tả Hựu Trạch vẫy tay: "Chào mọi người! Tôi là Tả Hựu Trạch!"
Vân Dật nói: "Tôi là Vân Dật!"
Dạ Lăng Hàn: "Dạ Lăng Hàn!"
"Chào mọi người, tôi là Dung Thành!"
Dung Thành cười ấm áp, giống như năng lượng mặt trời khiến người ta thấy dễ chịu.
"Đây là lần đầu tiên tôi tham gia tổng nghệ, mong có thể được ba vị khách mời giúp đỡ tôi."
Dung Thành đi qua Tả Hựu Trạch, Vân Dật thì ôm.
Đi đến chỗ Dạ Lăng Hàn thì chỉ đưa tay ra với hắn.
Dạ Lăng Hàn ngước mắt nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt toé ra tia lửa.
Bốn năm trước Dạ gia gặp sự cố, Dung gia nhân cơ hội đó phát triển. Hiện tại thế lực của Dung gia ở thủ đô đã có thể không phân cao thấp với Dạ gia.
Mấy năm nay, Dung gia với Dạ gia đấu đá ác liệt.
Đặc biệt là chú của Dạ Lăng Hàn với cậu của Dung Thành cùng tranh cử nghị viên, hai nhà càng đấu đến túi bụi.
Lần này Dung Thành đột nhiên tới tham gia tiết mục, Dạ Lăng Hàn dám khẳng định hắn cũng là vì Vân Dật mà tới.
Dạ Lăng Hàn bóp chặt tay Dung Thành, Dung Thành cũng âm thầm tăng lực, hai người không ai nhường ai, âm thầm phân cao thấp.
"Dung thiếu, lâu rồi không gặp."
Dạ Lăng Hàn kéo Dung Thành tới gần, vỗ vai của cậu, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe thấy nói: "Mau dẹp ngay cái suy nghĩ của cậu đi, ở trước mặt tôi cậu đừng mơ chạm vào em ấy."
Dung Thành không kiêng nể đáp trả: "Lần này tôi đến đây chính là vì anh ấy. Dạ Lăng Hàn, lần này tôi sẽ không nhượng bộ nữa."
Đạo diễn nhìn thấy hai người sắp đánh ra lửa liền nói: "Sau khi bốn người giới thiệu xong, đến lượt bốn vị khách mời nhỏ của chúng ta xuất hiện."
Dạ Lăng Hàn với Dung Thành đồng thời buông tay, quy quy củ củ chỉnh đốn lại.
Dạ Lăng Hàn cố ý đứng sát vào Vân Dật, đến khi cánh tay của hắn chạm vào tay cậu mới hài lòng đứng yên.
Vân Dật thấy phiền muốn chết, nếu không phải có camera cậu sẽ đạp cho hắn một phát.
Dung Thành nhìn thấy động tác nhỏ của Dạ Lăng Hàn liền nói với Vân Dật: "Thầy Vân, có phải bên kia hơi chật không? Để tôi dịch sang một chút."
"Không chật! Vị trí này của chúng tôi rất hoàn hảo rồi."
Dạ Lăng Hàn nghiến răng nói: "Rộng lắm, một người nữa đứng vẫn vừa."
Đạo diễn thấy hai người đấu khẩu, lập tức đến hoà giải: "Sao không có ai đứng ở giữa thế, để tôi đứng sao? Tôi đang tính debut."
Tả Hựu Trạch trêu chọc nói: "Đạo diễn, ngài mới là người không thể làm minh tinh nhất đấy. Nếu ngài xuất đạo làm minh tinh, chúng tôi kiếm cơm kiểu gì được nữa? Giới đạo diễn cũng ít người nhân tài như ngài."
Đạo diễn kích động nói: "Hựu Trạch, tôi cho cậu thêm xuất chiếu."
Tả Hựu Trạch kích động lệ đến nóng doanh tròng, sau đó nhớ tới cái gì đó rồi sợ hãi hỏi: "Đạo diễn, cô nhóc lần trước cũng đến sao?"
Đạo diễn vẫy tay về một phía: "Kỳ Kỳ mau đến đây, Hựu Trạch ca ca nhớ con đó."
Nhìn thấy gương mặt tươi cười quen thuộc kia, Tả Hựu Trạch cảm thấy cực kì răng đau, biểu tình một lời khó nói hết, lần trước bị Kỳ Kỳ hố vẫn còn nhớ mãi.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, lần này Kỳ Kỳ lại tới nữa!
Tổ đạo diễn là muốn chỉnh cậu ta hay sao!
Người xem cười ngặt nghẽo, một đám người vì Tả Hựu Trạch mà bi ai.
Sau khi Tuế Tuế bước vào thì nhanh chân chạy về phía Vân Dật, dùng sức ôm lấy chân cậu, trước mặt toàn dân cả nước ngọt ngào gọi một tiếng: "Mẹ ơi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.