Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 127:




Pudding nói như vậy đã kích thích Tuế Tuế.
Bé không có mẹ!
Mẹ thật sự không cần bé!
Tuế Tuế đau lòng, bé nhớ lại gần đây Vân Dật không nghe điện thoại của bé, nhịn không được rất muốn khóc.
Nhưng bé lại nghĩ tới con trai không thể khóc nhè, nhịn đi nhịn lại mới đem nước mắt nghẹn trở về.
Tuế Tuế nhớ Vân Dật, muốn đi tìm mẹ.
Bé nhớ Vân Dật đang ở biệt thự Tân Thành.
Hôm nay là sinh nhật của bé, bé muốn đến gặp Vân Dật, cực kì muốn ăn bánh sinh nhật với mẹ.
Tuế Tuế nhân lúc thầy giáo không để ý, lặng lẽ chạy về phía sau nhà trẻ.
Nhà trẻ dùng công nghệ làm thành tường vây, tường vây không cao. Tuế Tuế nhanh chóng trèo được ra ngoài, sau khi tiếp đất liền nhanh chân chạy đi.
Bé chạy đến đường lớn, xác định thầy giáo không có phát hiện lúc này mới an tâm mở đồng hồ thông minh ra tìm bản đồ hướng dẫn, dùng giọng nói nói vào: 【 Biệt thự Tân Thành. 】
Sau khi tiếp nhận địa chỉ, đồng hồ bắt đầu chỉ đường.
Tuế Tuế đi rồi đi, đi lại đi! Từ hừng đông đến khi trời tối, từ buổi chiều đi đến buổi tối.
Tuy rằng bé trưởng thành cũng như thông minh hơn so với các bạn đồng trang lứa, nhưng nói như thế nào đi nữa cũng vẫn chỉ là đứa nhỏ 4 tuổi.
Xác định phương hướng còn kém, còn không biết xem biển báo giao thông với cột mốc đường. Cũng may đồng hồ thông minh hướng dẫn khá tốt. Tuế Tuế đi nhầm đường vài lần đều được đồng hồ đưa về đúng tuyến.
Tân Thành nằm ở vùng ngoại thành, Tuế Tuế đã đi rất lâu rồi nhưng vẫn chưa có tới nơi.
Không biết từ khi nào, trên trời đã lất phất mưa. Lúc bé trốn từ trường học ra, đến cặp sách nhỏ cũng không cầm theo, cả người hiện tại chỉ có mỗi chiếc đồng hồ. Đồng hồ lại không phải Doraemon, không có khả năng biến ra áo mưa cho bé.
Tuế Tuế bị mưa xối đến cả người rét run, bé chỉ có thể đứng dưới chỗ cột mốc trên đường, cơ thể nhỏ bé run lên bần bật.
*
Dạ Lăng Hàn nhận được điện thoại của thầy Cao liền hoả tốc lái xe đến nhà trẻ.
Không thấy đứa nhỏ, còn là tiểu thiếu gia Dạ gia cưng chiều nhất. Thầy Cao lập tức khóc thành tiếng, liên tục cúi đầu xin lỗi Dạ Lăng Hàn.
"Dạ tổng, là chúng tôi sơ sót, thật sự xin lỗi! Chúng tôi cũng không ngờ rằng tiểu thiếu gia sẽ trèo tường chạy khỏi trường như vậy."
Hiệu trưởng với giáo viên chưa bao giờ dám can thiệp quá nhiều đến hành động của Tuế Tuế, đối xử với bé đều là thái độ khoan dung.
Đôi khi có lúc Tuế Tuế sẽ trốn học đi ra ngoài chơi, nhưng mỗi lần đi đều sẽ không quá mười phút. Với chừng ấy thời gian, các giáo viên với bé đều là mắt nhắm mắt mở cho qua, lần này thấy bé không có trong lớp, cho rằng bé lại chạy ra ngoài đi chơi, nên không có để ý.
Nhưng hai mươi phút trôi qua Tuế Tuế vẫn chưa trở về, thầy Cao nhận ra có điểm không thích hợp, chạy ra sau trường tìm Tuế Tuế phát hiện không thấy bé đâu.
Đến khi kiểm tra camera mới biết cậu bé trèo tường chạy ra khỏi trường.
Sắc mặt của Dạ Lăng Hàn cực kỳ khó coi, trầm giọng quát hỏi: "Sao thằng bé lại trèo tường đi ra ngoài?"
Hiệu trưởng run run rẩy rẩy đáp: "Tôi...... Chúng tôi cũng không rõ lắm. Lúc đang học không thấy cậu bé, kiểm tra camera mới biết được cậu bé chạy đến sau nhà trẻ, lật hàng rào sắt chạy ra ngoài."
Dạ Lăng Hàn ở ngồi trong phòng điều khiển, nhìn đứa nhỏ trèo tường trong video.
Sau khi lật rào chắn liền chạy rất nhanh, nháy mắt liền biến mất khỏi phạm vi quay của camera.
Dạ Lăng Hàn siết chặt tay, đáy mắt tẩm nồng đậm màu đen, biểu tình cực kỳ khiến cho người ta sợ hãi.
Hai chân hiệu trưởng run rẩy, cố nén sợ hãi bạo gan nói: "Dạ tổng, có khi nào tiểu thiếu gia đã về nhà hay không?"
Dạ Lăng Hàn xoay người đi ra ngoài, bước chân nhanh hơn.
Hiệu trưởng chạy theo đuổi kịp: "Dạ tổng, bên này chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm tiểu thiếu gia, có gì tôi sẽ gọi lại cho ngài."
Dạ Lăng Hàn không có trả lời, lái xe rời đi.
Hiệu trưởng triệu tập nhân thủ bắt đầu tìm kiếm Tuế Tuế.
Trên xe Dạ Lăng Hàn gọi điện cho Chu Tân, để cậu phái người tìm kiếm Tuế Tuế.
Cũng may trên đồng hồ của Tuế Tuế định vị, có thể dựa theo định vị mà tìm bé.
Hai mươi phút sau, Chu Tân tra ra vị trí của Tuế Tuế: "Dạ tổng, tiểu thiếu gia đang ở đường phía tây Tân Thành. Định vị đồng hồ chỉ ra chỗ này. Tôi điều tra quỹ đạo, tiểu thiếu gia...... tiểu thiếu gia hẳn là muốn đến khu biệt thự Tân Thành."
Nghe thấy mấy chữ "Khu biệt thự Tân thành" này, Dạ Lăng Hàn đột nhiên hiểu ra, Tuế Tuế là muốn đi tìm Vân Dật.
Hôm nay là sinh nhật của bé, bé vẫn luôn chờ mong muốn Vân Dật đến cùng bé ăn sinh nhật.
Tuy rằng Tuế Tuế chưa nói cái gì, nhưng Dạ Lăng Hàn biết bé con rất nhớ Vân Dật, muốn có mẹ bầu bạn.
Chu Tân chia sẻ vị trí của Tuế Tuế, Dạ Lăng Hàn dựa theo tuyến đường lái xe đi tìm, trên đường hắn gọi cho Vân Dật nhưng điện thoại vẫn luôn không kết nối được.
Hắn đập mạnh vô lăng, biểu tình dữ tợn.
Vân Dật thế mà kéo hắn vào sổ đen, chán ghét hắn đến cỡ nào mới có thể tuyệt tình như vậy chứ?
Dạ Lăng Hàn đầy mình lửa giận mà không thể nào phát tiết, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ở trong lòng sau đó hóa thành chua xót.
Trách hắn, phải trách hắn!
Năm đó nếu hắn đối xử với Kỷ Nhiên tốt một chút, cũng sẽ không rơi vào cái cảnh bùn lầy như hiện tại.
Bốn năm qua, Dạ Lăng Hàn mỗi ngày đều tự trách cùng hối hận từ tận trong đáy lòng.
Vân Dật thật sự đã kéo số của Dạ Lăng Hàn vào sổ đen, nhưng số Tuế Tuế cậu vẫn giữ lại.
Mấy ngày nay Tuế Tuế vẫn luôn gọi điện thoại cho cậu, nhưng cậu chưa nhận cuộc điện thoại nào.
Mỗi một lần điện thoại vang lên, ngực đều nhói đau khó chịu.
Cậu muốn ở gần Tuế Tuế, nhưng lại sợ càng gần Tuế Tuế sẽ tiếp cận được chân tướng.
Nếu những lời Dạ Lăng Hàn nói là sự thật, cậu thật sự không có cách nào chấp nhận nổi.
Chỉ là Tuế Tuế......
Thằng bé đáng yêu như vậy, hoạt bát như vậy....Hoàn mỹ giống như tiểu thiên sứ.
Nhiều ngày mong nhớ dồn nén lại, rốt cuộc không thể áp chế được nữa. Vân Dật nhìn điện thoại hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ, cuối cùng vẫn không nhịn được mà gọi lại.
"Chú ơi!" Thanh âm vui vẻ của Tuế Tuế vang lên, Vân Dật nghe được liền nổi lên một trận chua xót.
Cậu bày ra ngữ điệu ôn nhu, hỏi thăm: "Tuế Tuế, con đang đi học sao?"
Cậu vừa dứt lời, di động truyền đến tiếng ô tô gầm rú, rất hiển nhiên, Tuế Tuế không ở nhà trẻ.
Vân Dật lập tức hỏi: "Con đang ở đâu?"
"Con......"
"Không cho nói dối, mau nói cho chú, con đang ở đâu?"
Tuế Tuế nghẹn ngào nói: "Con cho rằng chú không cần con nữa!"
Nghe giọng nói mang theo nức nở, trái tim Vân Dật như vỡ vụn, cuống quít an ủi nói: "Chú không có không cần con, là chú bận quá. Hiện tại con đang ở đâu?"
"Con........Con cũng không biết."
Tuế Tuế đang trú mưa dưới biển quảng cáo trên đường, cách đó không xa không ngừng có xe đi tới đi lui, âm thanh gào rú, bắn lên vô số bọt nước.
Bé mờ mịt nhìn xung quanh, không biết đây là nơi nào.
Vân Dật cầm chìa khóa xe, lao nhanh ra khỏi biệt thự: "Tuế Tuế, con đừng có gấp. Mau nói cho chú, sao con không ở nhà trẻ?"
"Con nhớ chú, con muốn đến gặp chú."
Cả người Vân Dật chấn động, trái tim đập điên cuồng.
Cậu chịu đựng bất an cùng áy náy nơi đáy lòng, hỏi: "Bố con không có ở cạnh con?"
"Bố......Bố không biết con chạy ra."
"Tuế Tuế, con trước tiên đừng hoảng hốt. Con nói cho chú, xung quanh có cái gì bắt mắt hay kiến trúc nào lớn không?"
"...... Có một cái đường to, rất dài, quanh co khúc khuỷu." Giọng nói của Tuế Tuế nhỏ hơn rất nhiều: "Xung quanh rất nhiều cây với cỏ ạ."
"Tuế Tuế ——" nhận ra giọng nói của Tuế Tuế khác lạ, Vân Dật phóng nhanh đi: "Con làm sao vậy?"
"Chú ơi, lạnh......Con lạnh!"
Tuế Tuế bị mưa xối, cả người rét run, thân thể nhỏ bé run bần bật trong mưa gió.
Nghe thanh âm mỏng manh của bé, Vân Dật sợ hãi đến cực điểm.
Bên ngoài biệt thự Tân Thành là một quốc lộ, Vân Dật nghĩ Tuế Tuế hẳn là ở quốc lộ bên cạnh, nhưng quốc lộ rất dài, muốn tìm vẫn cần thời gian.
Bên ngoài lại vừa mưa vừa gió, trên đường còn nhiều xe như thế, nếu Tuế Tuế xảy ra việc gì ngoài ý muốn......
Vân Dật thật sự không dám nghĩ tiếp, cậu mở điện thoại ra muốn gọi cho Dạ Lăng Hàn, lúc này mới nhớ cậu đã kéo Dạ Lăng Hàn vào sổ đen.
Sau khi kéo ra khỏi blacklist, Vân Dật gọi cho số này.
"Dạ Lăng Hàn, Tuế Tuế chạy khỏi nhà trẻ rồi, anh có biết không?"
Trong giọng nói của Dạ Lăng Hàn không có một tia phập phồng: "Anh biết."
"Giọng của thằng bé nghe không được tốt lắm......"
"Vân Dật! Rốt cuộc em đang nghĩ cái gì vậy?"
Ngữ khí của Dạ Lăng Hàn nghe ra rất bình đạm, thậm chí là lạnh nhạt. Nhưng Vân Dật lại cảm thấy như có đôi tay đang bóp chặt yết hầu của cậu, khiến hô hấp của cậu trở nên khó khăn.
"Em đối với Tuế Tuế không có một chút cảm giác thân thiết nào sao? Nó ở trong mắt mắt em cũng giống như những đứa trẻ khác?"
Đối mặt với chất vấn của Dạ Lăng Hàn, trong đầu Vân Dật ầm ầm vang lên.
Tuế Tuế đúng là đã đem tới cho cậu cảm giác thân thiết, khác hẳn với những đứa trẻ cậu đã từng gặp qua.
Tuế Tuế là sự tồn tại đặc biệt.
"Dạ Lăng Hàn, giờ không phải lúc nói những cái này, anh biết Tuế Tuế ở đâu sao?"
Vân Dật cố tình lảng tránh vấn đề, kỳ thật cậu cũng không biết nên trả lời như thế nào cho tự nhiên nữa.
"Hôm nay là sinh nhật của thằng bé, thằng bé muốn em cùng dự sinh nhật với nó."
Dạ Lăng Hàn cười lạnh: "Anh biết em không muốn, em cũng không cần tìm cớ từ chối. Anh đây liền đưa thằng bé về nhà, từ nay về sau sẽ không đến quấy rầy em nữa."
"Dạ Lăng Hàn, có phải anh biết Tuế Tuế ở đâu hay không?"
"Tuế Tuế ở đâu có liên quan gì đến em sao? Em thật sự quan tâm thằng bé sao?"
"Anh một hai phải cãi nhau với tôi lúc này sao?" Vân Dật tức giận quát lên: "Tuế Tuế đang ở đâu?"
Vài giây sau, giọng nói của Dạ Lăng Hàn truyền tới: "Anh phát định vị của thằng bé rồi đấy."
Trời mưa rất to, hơi nước mê mang.
Tuế Tuế cuộn người dưới biển quảng cáo. Quần áo trên người đã bị nước mưa làm ướt nhẹp, nước mưa tóc tách chảy. Tóc cũng ướt, có nước mưa chảy dọc trên mặt bé, rơi xuống cánh tay bé nhỏ. Hai tay bé ôm trước ngực, tư thế này như đang bảo vệ đồ trước ngực.
Vân Dật nhìn thấy một màn này trái tim như bị khoét thủng.
Cậu bước đến.
Tiếng bước chân dẫm lên mặt nước khiến Tuế Tuế chú ý, bé đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng loạn mà đề phòng nhìn xem người trước mặt là ai, sau khi nhìn xong trong nháy mắt phát ra nùng liệt vui sướng.
"Mẹ ——"
Bé muốn gọi "mẹ", lại nhớ lại mỗi buổi tối đi tè là Dạ Lăng Hàn lại dặn dò, mới chỉ kêu ra lập tức sửa miệng: "Chú ơi!"
Giọng nói của Tuế Tuế tuy tràn ngập vui sướng, nhưng không có bao nhiêu tinh thần, đâm vào lòng Vân Dật khiến áy náy trong lòng tràn lan.
Vân Dật cúi người bế Tuế Tuế lên, phát hiện cả người bé đã ướt đẫm, giống như cục đá nhỏ vừa mới được vớt từ trong nước ra.
Cậu ôm chặt thân thể bé nhỏ ấy, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm thằng bé.
Tuế Tuế thấy Vân Dật sáp lại gần, liền đẩy cậu ra: "Chú đừng ôm con! Tuế Tuế bị bẩn, chú đừng ôm!"
Đến thời điểm này, đứa nhỏ ấy vẫn còn nghĩ cho cậu.
Vân Dật càng lúc càng khó chịu, hận không thể cho mình một cái tát.
Tại sao cậu lại dửng dưng không nghe máy của Tuế Tuế?
"Tuế Tuế, rất xin lỗi! Là chú không tốt! Chú không nên không nghe điện thoại của con."
Vân Dật mạnh mẽ ôm thân thể mềm mại của Tuế Tuế vào lòng, trong giọng nói mang theo nồng đậm áy náy.
Tuế Tuế vươn tay nhỏ sờ lên lông mày của cậu: "Chú ơi, Tuế Tuế không trách chú! Tuế Tuế thích chú nhất!"
Giọng nói trong trẻo ấy khiến Vân Dật nghe xong trong lòng càng thêm khó chịu.
"Hôm nay là sinh nhật của Tuế Tuế, chú đón sinh nhật cùng Tuế Tuế được không?"
"Được ạ!" Tuế Tuế rất hưng phấn, bé ôm cổ Vân Dật, dán mặt vào mặt cậu nói: "Có thể cùng chú đón sinh nhật là Tuế Tuế vui rồi."
Một chiếc ô tô màu đen nhanh chóng chạy đến trước mặt hai người.
Dạ Lăng Hàn xuống xe, nhìn thấy Tuế Tuế đang được Vân Dật ôm.
Vân Dật cũng nhìn qua hắn, ánh mắt hai người chạm nhau trong màn mưa xối xả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.