Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 131: Nếu anh muốn




Vân Dật đi ra khỏi bệnh viện, đi về phía bãi đỗ xe.
Bãi đỗ xe nằm đối diện bên kia đường, Vân Dật mất hồn mất vía đi về phía trước, không chú ý trên đường vắng vẻ.
Một chiếc xe từ xa đi đến, chớp mắt là đâm đến nơi.
Dạ Lăng Hàn thấy một màn này liền chạy như bay tới.
Một bàn tay vươn ra giữ chặt lấy cánh tay của Vân Dật, kéo cậu ra khỏi khoảnh khắc nguy hiểm ấy.
Tả Hựu Trach đeo khẩu trang với trùm đầu khẩn trương nhìn Vân Dật: "Anh Dật, sao anh sang đường mà không để ý xe cộ thế? Có bị thương hay không?"
"Mau buông tay!" Dạ Lăng Hàn bước đến, kéo cánh tay Vân Dật đang trong tay của Tả Hựu Trạch ra.
Tả Hựu Trạch nhìn thấy Dạ Lăng Hàn, đáy mắt tựa như trào ra lửa: "Dạ Lăng Hàn, sao anh còn mặt mũi đến tiếp cận anh Vân Dật chứ? Mục đích anh tiếp cận anh ấy chính anh là người rõ ràng nhất. Anh mau cút xa khỏi anh Vân Dật một chút."
"Việc của tôi với Vân Dật không tới lượt cậu nhúng tay vào." Dạ Lăng Hàn nắm chặt cổ tay của Vân Dật, từ biểu tình đến cử chỉ đều tràn ngập sự khẳng định chủ quyền.
"Anh Dật không có hứng thú đối với anh, anh mau buông anh ấy ra ngay lập tức."
Tả Hựu Trạch căm tức nhìn Dạ Lăng Hàn, hai người giương cung bạt kiếm với nhau, cơ hồ chỉ giây tiếp theo thôi sẽ châm ngòi cuộc chiến.
Vân Dật hất tay của Dạ Lăng Hàn ra, mạnh mẽ đẩy hắn cách xa mình: "Dạ Lăng Hàn, những lời vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng. Nếu anh còn chưa hiểu, bây giờ tôi không ngại nói lại lần nữa. Mau thu hồi cái suy nghĩ nực cười đấy của anh đi, tôi sẽ không để cho bất cứ kẻ nào có thể khiến tôi trở thành thế thân cho ai. Nếu còn ép tôi, vậy sẽ không chỉ đơn giản là một cái tát nữa đâu."
Tất cả những gì cậu đã làm hôm nay, không, từ sau khi gặp Dạ Lăng Hàn, cậu đã làm một số việc phải gọi là ngu ngốc đến tột độ.
Vân Dật sẽ không giẫm lại lên vết xe đổ, cũng sẽ không cho Dạ Lăng Hàn có thêm bất cứ cơ hội nào để nhục nhã cậu nữa.
"Hựu Trạch, chúng ta đi!"
Vân Dật không muốn bị người ta vây xem trên đường, cậu kéo tay Tả Hựu Trạch rồi vội vàng rời đi.
Trước khi đi, Tả Hựu Trạch còn giơ nắm đấm lên hướng vào Dạ Lăng Hàn, cảnh cáo nói: "Còn dám tới gần anh Dật, tôi gặp anh một lần, đánh anh một lần."
Nắm tay của Dạ Lăng Hàn siết mạnh, đuôi mắt bùng lên ngọn lửa phẫn nộ cực lớn.
Ánh mắt hắn dừng trên cánh tay mà Vân Dật đang kéo Tả Hựu Trạch, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên vô cùng âm lãnh.
Hắn muốn đi đến cướp Vân Dật về nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống.
Trơ mắt nhìn Vân Dật càng ngày càng cách xa hắn, Dạ Lăng Hàn bất lực mà gục đầu xuống.
Hiện tại hắn nên làm như thế nào mới có thể khiến Vân Dật trở lại bên cạnh hắn đây?
Trên đường về, không khí trong xe cực kỳ yên tĩnh.
Tả Hựu Trạch nhìn Vân Dật bên cạnh im lặng không lên tiếng, vài lần muốn mở miệng nhưng lại thôi.
"Hựu Trạch!" Vân Dật đột nhiên lên tiếng khiến Tả Hựu Trạch lập tức đoan đoan chính chính ngồi thẳng sống lưng: "Anh Vân Dật, anh muốn nói cái gì?"
"Tại sao cậu lại ở đây?" Vân Dật hỏi.
"Là chú Vân gọi điện thoại dặn em tới coi chừng anh, chú ấy sợ anh...... Sẽ bị tên hỗn đản Dạ Lăng Hàn kia lừa." Tả Hựu Trạch siết nắm đấm, tức giận bất bình nói: "Anh Dật, anh không thể ở bên Dạ Lăng Hàn được. Chú Vân đã điều tra ra, người yêu đã mất của Dạ Lăng Hàn giống anh như đúc. Hắn muốn tiếp cận anh, chẳng qua là muốn tìm một thế thân."
Lại một lần nữa nghe được hai chữ "thế thân" này, cảm giác xấu hổ trong nháy mắt quét đến khiến Vân Dật cảm thấy không có chỗ cho cậu dung thân.
Tất cả mọi người đều biết sự thật, thế nhưng cậu lại muốn đi kiểm tra sự thật.
"Tôi biết." Vân Dật nỗ lực điều chỉnh hô hấp, khiến chính mình không chật vật: "Tôi và Dạ Lăng Hàn là không thể nào, tôi cũng không có thích hắn."
Tả Hựu Trạch nhìn chằm chằm Vân Dật, trong ánh mắt cậu vẫn cực lực che giấu sự bi thương.
Hắn siết chặt bàn tay, giây tiếp theo liền nhanh chóng cầm lấy tay của Vân Dật.
Biểu tình của Vân Dật cứng đờ, muốn rút tay về nhưng Tả Hựu Trạch nắm rất chặt khiến cậu không thể nhúc nhích.
"Anh Vân Dật, anh hãy nghe em nói hết. Em, Minh Khê, Giang Dục với cả Kiều Tư Diệc, mấy người bọn em đã ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy rồi, anh cũng biết được tâm tư. Bọn em không mong sẽ thật sự độc chiếm anh, chỉ hi vọng anh sẽ cho bọn em một cơ hội, bất kì ai cũng được. Cho dù không phải bọn em, vậy thì cũng không thể là Dạ Lăng Hàn. Loại người như hắn không xứng với anh."
"Hựu Trạch......"
Đối diện với anh mắt tha thiết chân thành của Tả Hựu Trạch, Vân Dật đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Cậu đương nhiên được nghệ sĩ dưới trướng cậu có vài tâm tư, không có cách đáp lại, cũng không có biện pháp tuyệt tình.
Trước kia chuyện như một lớp giấy, không ai trực tiếp chọc rách. Hôm nay Tả Hựu Trạch nói đến rõ ràng như vậy, Vân Dật không biết phải làm sao.
"Anh Vân Dật, em thật sự rất thích anh. Chỉ cần anh muốn, em có thể không làm Alpha."
Tả Hựu Trạch đã nghĩ rất kĩ, không có trên hay dưới, vì thích người nọ, hắn nguyện ý nhượng bộ.
Hắn cầm chặt tay Vân Dật, sự khẩn cầu nơi đáy mắt đã đem lại áp lực vô hình cho Vân Dật.
Trong lòng cậu loạn như cào cào, đau đầu mà nói: "Hựu Trạch, trong lòng tôi hiện tại đang rất loạn, không muốn nói về vấn đề này. Trước tiên hãy buông tôi ra đã....."
"Em không buông!" Tả Hựu Trạch giống như một đứa trẻ, đôi mắt ướt dầm dề nhìn chằm chằm Vân Dật: "Em không thể trơ mắt nhìn anh nhảy vào cái hố lửa là Dạ Lăng Hàn được, nếu hắn là người tốt, em không chỉ không can thiệp, mà còn sẽ chúc phúc cho hai người. Nhưng từ đầu đến cuối hắn rõ ràng là một tên tra nam."
"Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi muốn nhảy vào hố lửa?"
"Anh đối với hắn khác hoàn toàn với những người khác.." Tả Hựu Trạch thở dài: "Có khả năng đến chính anh cũng không biết, ánh mắt anh nhìn hắn không bình thường."
Vân Dật sửng sốt, vội vàng nói: "Việc giữa tôi và hắn ta với những gì các cậu nghĩ không giống nhau, chúng tôi...."
Nói tới đây, Vân Dật không nói được nữa.
Cậu có thể dùng lời nói để lừa gạt mọi người, nhưng không thể nào mà lừa được chính bản thân cậu.
Cậu có một loại cảm tình đặc thù với Dạ Lăng Hàn, điểm này, cậu không thể phủ nhận.
"Chúng tôi vĩnh viễn không có khả năng, người mà hắn yêu từ đầu tới cuối chỉ là mẹ của Tuế Tuế mà thôi."
Vân Dật nói: "Hựu Trạch, lời cậu nói tôi đều hiểu rõ, tôi sẽ không ngu ngốc đâu. Mấy người các cậu đều rất tốt, nhưng đối với các cậu, tôi thật sự không có bất kì cảm xúc nào vượt mức bạn bè."
Bị Vân Dật cự tuyệt là điều không ngoài ý muốn của Tả Hựu Trạch, tuy rằng trong lòng không quá thoải mái, nhưng hắn cũng không nói thêm cái gì.
"Em biết nhất định sẽ bị từ chối mà. Minh Tiểu Khê mà biết khẳng định sẽ cười vào mặt em cho xem."
"Minh Khê thử vai thế nào rồi?" Vân Dật chuyển đề tài, hỏi chuyện công việc.
"Anh yên tâm, Minh Khê tuy rằng ngày thường không đàng hoàng, nhưng đối với công việc vẫn luôn rất nghiêm túc."
Tả Hựu Trạch nói: "Ngày mai Giang Dục cũng tới. Kiều Tư Diệc cũng gấp lắm, ngày nào cũng nhắn muốn nhanh chóng được đến đây."
"Bên này tạm thời không có việc của cậu ấy, bảo cậu ta ngoan ngoãn ở yên trong nước đi."
Vân Dật nhịn không được nói thêm: "Xem ra cậu ta vẫn là quá nhàn, quá ít việc."
Tả Hựu Trạch cười đến cong eo: "Anh Dật, anh nói đúng lắm! Kiều Tư Diệc thật sự quá nhàn, nhận cho cậu ta nhiều quảng cáo một chút, ép khô giá trị của cậu ta đi."
Vân Dật cười như không cười mà nói: "Tôi thấy hình như cậu cũng đang rất nhàn."
Nụ cười trên mặt của Tả Hựu Trạch lập tức tắt ngúm, hắn nghiêm mặt nói: "Em không nhàn, một chút cũng không nhàn."
Tả Hựu Trạch kêu khổ không ngừng: "Anh Dật, anh tha cho em đi!"
Trở lại biệt thự, Vân Dật vừa vào cửa đã nhìn thấy Vân Tùng: "Chú Vân, sao chú lại đến đây?
Vân Tùng mỉm cười nói: "Thiếu gia, tôi đến xem cậu như nào. Lần này cậu rời khỏi nhà có chút lâu. Ở đây có quen không?"
"Khá tốt! Khí hậu, phong tục bên này với bên Vân Lai không khác nhau mấy." Vân Dật nói: "Chú Vân, đến thư phòng đi!"
Vân Tùng đi theo Vân Dật đi vào thư phòng, người giúp việc bừng trà tới.
Vân Tùng nhìn về phía Vân Dật: "Thiếu gia, cậu có việc gì muốn nói với tôi?"
"Chú Vân, vì sao cháu lại có thể phát tình?"
Sau khi bình tĩnh lại, Vân Dật cảm thấy rất kỳ quái.
Cậu là Alpha vì sao lại có thể phát tình?
Còn nữa vì sao Dạ Lăng Hàn lại nói Tuế Tuế là con của cậu?
Nếu là nói dối, vì sao lại muốn cậu đến bệnh viện kiểm tra? Chẳng lẽ vì muốn sỉ nhục cậu thôi sao?
Những việc mà Dạ Lăng Hàn làm trước sau đều rất mâu thuẫn, xuất hiện điểm đáng ngờ rất lớn.
Vân Dật muốn tìm hiểu việc này rõ ràng.
Nếu cậu có thể phát tình, liệu có phải thật sự sinh được một đứa con?
Nghe thấy vấn đề của Vân Dật, Vân Tùng nói: "Thiếu gia, sao cậu lại hỏi như vậy?"
Vụ bắt cóc năm đó Vân Dật vẫn còn nhớ rất rõ ràng, cậu đã tự mình trải qua mọi việc nên không tồn tại bất cứ nghi vấn nào.
Vừa rồi buột miệng hỏi ra, bây giờ cảm thấy thật thừa thãi.
Vân Dật chặt đứt những suy nghĩ bất thường kia, nghiêm mặt nói: "Chú Vân, mấy ngày trước cháu phát tình ở bên ngoài. Hiệu quả của thuốc ức chế ngày càng kém, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực. Có thể tạo ra một loại thuốc ức chế khác không?"
"Thiếu gia, thuốc ức chế hiện tại cậu dùng là sản phẩm quốc tế có hiệu quả tốt nhất, không có bất cứ loại nào tốt hơn đâu." Vân Tùng lo lắng mà nhìn Vân Dật: "Thiếu gia, dùng thuốc ức chế quá nhiều sẽ sinh ra nhờn thuốc. Cậu cứ như vậy không phải biện pháp tốt, nếu bị ép đến mức độ nhất định sẽ không tốt. Nếu chỉ là vì để vượt qua kì phát tình, có thể tìm một người thích hợp giúp cậu. Cậu thật sự không cần phải tạo áp lực cho chính mình như vậy."
Sắc mặt của Vân Dật rất khó coi: "Cháu là một Alpha, cháu sẽ không để bất kì kẻ nào đánh dấu."
"Nhưng mà thiếu gia......" Vân Tùng nói còn chưa nói hết câu đã bị Vân Dật đánh gãy: "Chú Vân, chú đừng nói nữa. Dù không có thuốc ức chế, cháu cũng có thể thuận lợi vượt qua kì phát tình."
Vân Tùng thấy cậu cứ cố chấp như vậy cũng không tiếp tục nói tiếp.
"Chú Vân, việc của Dạ Lăng Hàn chú điều tra được đến đâu rồi?"
"Thiếu gia, việc này tôi đã tra qua. Tôi đưa tư liệu cho cậu xem, tốt nhất là cậu vẫn nên tự mình xem đi."
Vân Tùng muốn nói lại thôi, rất hiển nhiên là có một số việc không có biện pháp nói rõ ràng.
Thời điểm mở tư liệu ra, Vân Dật liền biết vì sao Vân Tùng lại có biểu cảm như vậy.
Dạ Lăng Hàn thật sự khốn nạn tới cực điểm, trong lúc yêu đương còn ngoại tình, còn có vị hôn thê.
Một bên bá chiếm người yêu cũ, một bên cùng vị hôn thê bàn chuyện cưới hỏi.
Vân Dật đem tư liệu nắm đến biến dạng, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Lúc trước đối xử với người yêu của hắn còn không tốt, đến khi người không còn nữa lại đến giả vờ thâm tình. Cho rằng tìm thế thân là có thể đền bù sai lầm của chính mình sao, chẳng qua là muốn an ủi tâm lý mà thôi.
Vân Dật cảm thấy bản thân cậu thật sự điên rồi mới có thể cảm thấy Dạ Lăng Hàn thật sự để ý đến người yêu đã mất của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.