Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 137: Dạ Lăng Hàn, Tuế Tuế là con của tôi




Tuế Tuế cầm nước trái cây mỹ mãn đi vào phòng bệnh.
"Bố ơi!"
Nhóc chạy đến bên cạnh Dạ Lăng Hàn, lắc lắc nước trái cây, vẻ mặt khoe khoang nói: "Nha, bố nhìn xem! Chú xinh đẹp mua cho con đó."
"Tại sao lại không có phần của bố?"
Dạ Lăng Hàn xoè tay ra: "Bố là bệnh nhân, con xem có nên nhường cho bố không?"
Tuế Tuế cầm nước trái cây ôm chặt trong ngực: "Không được! Đây là chú ấy mua cho con. Bố à, mấy món đồ chơi của con bố có thể tuỳ ý lựa chọn, còn chai nước này con không thể cho bố đâu."
"Tôi là bố của cậu đó."
Dạ Lăng Hàn nghiêm mặt: "Con phải hiểu thế nào là kính trọng người lớn."
"Mai sau chú ấy phải là của con."
Tuế Tuế ôm chặt chai nước: "Những thứ con muốn, ai cũng không thể tranh."
"Từ khi nào mà Vân Dật thành vợ của con? Đó là vợ của bố."
Phòng cháy phòng trộm phòng tình địch đã đủ rồi, giờ còn phải phòng cả chính con ruột.
Dạ Lăng Hàn tỏ ra rất phẫn nộ.
"Chú ấu lại không thích bố, bố xem có khi nào mà chú ấy chủ động thơm thơm bố chưa?"
Tuế Tuế ngồi trên ghế đắc ý rung chân: "Hôm nay chú ấy còn ôm con, còn hôn con nữa. Con cực kì thích mùi thơm trên người chú ấy, mùi hương rất ngọt ngào. Chú Tử Thu đã nói, đây là hương vị của mối tình đầu."
Mặt Dạ Lăng Hàn xám xịt: "Vân Tử Thu toàn dạy con ba cái thứ vớ vẩn!"
"Đây không phải thứ vớ vẩn, con cảm thấy những lời của chú Tử Thu rất hợp lý."
Tuế Tuế gửi tin nhắn thoại cho Vân Dật: 【 Chú ơi, trên đường chú ý an toàn! Con nhớ chú lắm! 】
Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm tay.
Đây nếu không phải con của hắn thì sớm đã rơi răng đầy đất rồi.
Hai mươi phút sau, chắc hẳn Vân Dật đã về đến nơi.
Cậu gửi tin nhắn phản hồi cho Tuế Tuế: 【 Bảo bối, chú cũng nhớ con. 】
Giọng nói trong trẻo của Vân Dật phát từ loa điện thoại ra giống như có lực hút. Dạ Lăng Hàn nghe xong những lời này cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, câu này mà nói với hắn thì tốt biết bao.
Tuế Tuế nằm lên sofa cùng nói chuyện với Vân Dật.
Thằng bé luôn để loa ngoài, lời của Vân Dật từng chữ từng chữ một đi vào tai của Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn ngồi trên giường bệnh không yên, hắn rất muốn chạy đi tìm Vân Dật, để có thể mạnh mẽ đè người này xuống mà hôn, dùng sức hôn......
Một tiếng sau hai người mới tạm biệt nhau.
Sắc mặt của Dạ Lăng Hàn đen như mực: "Gọi điện xong rồi?"
Tuế Tuế khẽ thở dài: "Ai! Chú ấy thật sự rất dính người, do chú ấy quá thích con."
Dạ Lăng Hàn cười lạnh, không có tôi, chỗ nào có anh?
"Chú ấy nói mời con đến nhà chú ấy chơi. Còn nói sẽ làm bánh bông lan cho con ăn."
Tuế Tuế khoe khoang không dứt: "Chú ấy thật sự quá đáng yêu! Cảm giác yêu đương thật là tuyệt!"
Yêu đương? Chưa đủ lông đủ cánh, còn học người lớn yêu đương! Dạ Lăng Hàn vừa tức giận vừa buồn cười: "Vân Dật không chê con còn nhỏ sao?"
"Con sẽ lớn nhanh thôi!" Tuế Tuế ưỡn ngực: "Con chỉ cần ăn nhiều cơm, uống nhiều sữa bò, vận động nhiều, nhất định có thể lớn lên cao cao tráng tráng cực kì đẹp trai. Bố à, bố cứ yên tâm! Chờ sau khi con và chú ấy kết hôn, bọn con sẽ đối xử tốt với bố."
Dạ Lăng Hàn: "Bố rất cảm ơn con!"
"Bố không cần khách khí."
Tuế Tuế nhảy từ trên sofa xuống: "Con về nhà ngủ đây, ngày mai còn phải đi học."
Nhìn bóng dáng nhảy nhót rời đi của Tuế Tuế, Dạ Lăng Hàn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắn chẳng thể nghĩ tới, hắn đã hao hết tâm huyết để có con, nhưng nó không tới báo ân, mà là tới báo oán.
*
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Vân Dật không có quay về biệt thự mà đi đến bệnh viện.
Cậu đưa tóc của Tuế Tuế và mẫu máu của cậu cho nhân viên.
Bệnh viện thông báo trong vòng 24 giờ sẽ có kết quả, nhưng báo cáo chính xác nhất cần phải đợi đến bảy ngày.
Vân Dật quay lại biệt thự, tâm trạng của cậu rất phức tạp.
Cho dù đã cật lực che giấu nhưng vẫn bị Vân Tùng nhìn ra.
Ông biết hôm nay Vân Dật đã đến bệnh viện, đoán một chút thì biến hoá cảm xúc của Vân Dật nhất định là có liên quan đến Dạ Lăng Hàn.
"Thiếu gia, cậu làm sao vậy? Có chuyện gì phát sinh sao?"
Vân Dật rất tín nhiệm Vân Tùng nên không có chút giấu giếm: "Cháu nghi rằng Tuế Tuế là con của cháu."
Vân Tùng đột nhiên cả kinh, ông không thể ngờ tới suy nghĩ này của Vân Dật.
"Thiếu gia, sao cậu lại nghĩ như vậy?"
"Gần đây cháu cảm thấy rất lạ, luôn có một vài hình ảnh chưa từng trải qua xuất hiện ở trong đầu. Những hình ảnh đó đều liên quan đến Dạ Lăng Hàn với Tuế Tuế."
Vân Dật ấn trán: "Cháu thậm chí còn hoài nghi, những ký ức trước giờ của cháu đều là hư ảo. Kí ức thật sự đã bị kí ức hư ảo đó che lấp, hiện tại cháu không phải là cháu thật sự."
Vân Tùng kinh hãi, ông ta chẳng thể nghĩ tới, con chip có thể thay đổi kí ức hiện đại nhất quốc tế đó không có tác dụng gì đối với Vân Dật.
Mới gần bốn năm thôi Vân Dật đã nhớ đến những việc xảy ra trước kia.
Ngày đó quyết định cấy chip kí ức cho Vân Dật, Vân Tùng đã suy xét đến tất cả các phương diện.
Ông có nghĩ tới việc Vân Dật sẽ nhớ lại, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh tới như vậy.
"Thiếu gia, cậu tính làm như nào? Yêu cầu xét nghiệm sao?"
Vân Tùng bất động thanh sắc hỏi, ông ta cần biết bước tiếp theo của cậu, để có thể hoàn hảo tìm ra biện pháp ứng phó.
Nếu Vân Dật thật sự châm lại tình xưa với Dạ Lăng Hàn, quyết định tha thứ cho hắn rồi lại lần nữa ở bên nhau, Vân gia sẽ có rất nhiều việc phải làm.
"Cháu đã mang tóc của Tuế Tuế đến bệnh viện xét nghiệm rồi, ngày mai sẽ có kết quả."
Biểu tình của Vân Dật rất phức tạp, có chờ mong cũng có thấp thỏm, không nói lên được đây là trạng thái gì.
"Thiếu gia, nếu kết quả Tuế Tuế thật sự là con trai của cậu, cậu định sẽ làm gì?"
Vấn đề Vân Tùng đưa ra khiến Vân Dật sửng sốt, biểu tình mờ mịt.
Cậu nên làm như thế nào?
Vấn đề này Vân Dật chưa bao giờ nghĩ tới.
Cậu chỉ muốn tìm kiếm một đáp án.
Nhưng nếu Tuế Tuế là con của cậu thật, cậu nên làm cái gì bây giờ?
Cùng với Dạ Lăng Hàn bên nhau xây dựng gia đình? Hay là giành lại Tuế Tuế?
Hiện tại căn bản cậu nhớ không nhớ nổi những chuyện trước kia, cho dù có đặt ra giả thiết như vậy, cậu cũng không tìm ra đáp án.
"Cháu không biết."
Vân Dật day trán: "Chú Vân, cháu thật sự không biết."
Nhìn thấy Vân Dật rối rắm thống khổ như vậy, Vân Tùng than nhẹ ra tiếng: "Thiếu gia, cậu chỉ cần làm theo trái tim cậu mách bảo là được. Cho dù cậu quyết định gì đi chăng nữa, chúng tôi cũng sẽ nghe theo."
"Cảm ơn chú, chú Vân!"
Vân Dật thật lòng cảm ơn Vân Tùng, nếu không có Vân Tùng, cậu không thể thuận lợi quay về Vân gia, càng không thể đứng ở Vân gia.
Vân Tùng mỉm cười: "Thiếu gia, cậu là niềm hi vọng của Vân gia. Trước khi Vân tiên sinh qua đời đã dặn, để tôi chiếu cố cậu. Tất cả Vân gia đều là nơi hậu thuẫn cậu, mọi người đều hy vọng cậu có thể sống vui vẻ vui sướng."
Mục đích Vân Tùng cấy chip kí ức vào Vân Dật không phải muốn khống chế cậu, để cậu trở thành máy móc cho Vân gia. Mà là muốn cậu quên đi quá khứ đau khổ ấy, có được cuộc sống hoàn toàn mới.
Lúc trước để Vân Dật từ bỏ Tuế Tuế để quay về Vân gia vì không muốn cậu bị khống chế, hèn mọn đi theo bên cạnh Dạ Lăng Hàn.
Vốn là thiên chi kiêu tử, sao phải hèn mọn đứng dưới người?
*
Mỗi ngày Tuế Tuế lên lớp xong đều sẽ tới bệnh viện thăm Dạ Lăng Hàn, mỗi lần đến đều nhắc đến Vân Dật, nói về nội dung hai người họ nói mỗi tối, còn kể mỗi ngày Vân Dật đều gọi bé là "bảo bối".
Nghe thấy vậy Dạ Lăng Hàn rất bực bội, hận không thể cấm quyền thăm bệnh của thằng bé.
Tuế Tuế cứ nói hai câu lại xoa đầu nhỏ, Dạ Lăng Hàn bị động tác đó kéo sự chú ý, hỏi: "Đầu con làm sao thế? Vì sao cứ xoa đầu?"
Tuế Tuế nói: "Hôm ấy chú không cẩn thận giật phải tóc con, hơi dùng lực. Nhưng mà chú ấy không phải cố ý, chú ấy đã nói xin lỗi con rồi."
Biểu cảm của Dạ Lăng Hàn đột ngột biến đổi: "Con nói cái gì? Vân Dật giật tóc con?"
Tuế Tuế chớp mắt, cảm thấy biểu tình của Dạ Lăng Hàn thật đáng sợ: "Bố à, chú ấy đã xin lỗi con rồi, chú ấy không có cố ý."
Vân Dật lấy tóc của Tuế Tuế, chẳng lẽ muốn đi kiểm tra DNA?
Dạ Lăng Hàn vội lấy điện thoại, gọi cho Chu Tân.
Tốc độ nói cực kì nhanh, còn kèm theo nôn nóng: "Chu Tân, mau phái người đi điều tra Vân Dật, xem gần đây em ấy có đi đến bệnh viện xét nghiệm hay không? Có phải đã đi kiểm tra DNA rồi hay không? Điều tra cho rõ ràng, đừng để sót cái gì, mau chóng nói kết quả điều tra cho tôi."
Chu Tân nghe thấy sự nghiêm trọng trong giọng nói của Dạ Lăng Hàn, vội đáp: "Dạ tổng, tôi sẽ lập tức đi tra."
Tuế Tuế nghe thấy nội dung điện thoại của Dạ Lăng Hàn, mờ mịt hỏi: "Bố ơi, kiểm tra DNA là cái gì ạ?"
Dạ Lăng Hàn không có trả lời bé, trong đầu hắn đang loạn như cào cào rồi.
Trước kia hắn cực kì mong chờ Vân Dật nhớ lại, muốn cậu biết cậu đã sinh con cho hắn, bọn họ là người một nhà.
Nhưng ngày đó Vân Tùng nói, khiến hắn không chỉ lo cho cơ thể của Vân Dật, càng lo lắng hơn những việc hắn làm trước kia sẽ phơi bày ra ngoài ánh sáng, Vân Dật sẽ lại hận hắn sao? Có khi nào sẽ không tha thứ cho hắn?
Tâm trạng của Dạ Lăng Hàn cực kì phức tạp, hiện tại hắn cảm thấy mỗi giây trôi qua như cả một năm trời.
Vân Dật đi làm kiểm tra cũng không có ý muốn che giấu nên rất nhanh Chu Tân đã tra xong.
"Dạ tổng, một ngày trước Vân tiên sinh đã đến phòng xét nghiệm, mang theo mẫu tóc của tiểu thiếu gia và mẫu máu của cậu ấy. Hiện tại...... Hiện tại hẳn là đã có kết quả."
Trong lòng của Dạ Lăng Hàn lộp bộp một tiếng, hắn đứng từ trên giường dậy.
"Mau phái người đến bệnh viện, trước tiên mau huỷ kết quả đã."
Chu Tân cẩn thận mở miệng nói: "Dạ tổng, chỉ sợ không kịp. Vân tiên sinh hiện tại đang ở bệnh viện rồi."
Rốt cuộc thì Dạ Lăng Hàn cũng không kìm nổi nữa, hắn đi nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Vết thương của hắn còn chưa có khỏi hẳn, không thể tự tiện xuống giường.
Hộ sĩ nhìn thấy hắn đi ra ngoài, lập tức chạy đến can ngăn: "Dạ tổng, tạm thời ngài chưa thể xuất viện."
"Tránh ra!" Dạ Lăng Hàn quát lớn, ánh mắt hung dữ doạ hộ sĩ sợ tới mức không dám bước thêm nửa bước.
Trợ lý của Dạ Lăng Hàn kinh sợ đi theo phía sau, lo lắng nói: "Dạ tổng, ngài muốn đi đâu? Tôi đưa ngài đến đó? Hoặc là để tôi giúp ngài làm?"
"Đưa chìa khoá xe cho tôi." Dạ Lăng Hàn một lòng chỉ muốn nhìn thấy Vân Dật, ngăn cậu nhận kết quả xét nghiệm.
Trợ lý nhìn thấy máu đã thấm ra ngoài áo bệnh nhân, đành bạo gan nói: "Tình hình hiện tại của ngài không thể lái xe, tôi lái xe đưa ngài đi."
Miệng vết thương của Dạ Lăng Hàn đau lợi hại, nhưng hắn không rảnh đi quan tâm cơ thể của hắn.
Nhưng hắn cũng không dám cậy mạnh, phân phó trợ lý sắp xếp người trông Tuế Tuế, để trợ lý lái xe đưa hắn đến bệnh viện xét nghiệm.
Dạ Lăng Hàn vừa mới xuống xe đã nhìn thấy Vân Dật đi ra từ bệnh viện, trong tay cậu đang cầm kết quả xét nghiệm.
Bước chân của Dạ Lăng Hàn đột nhiên dừng lại, như bị đóng đinh tại chỗ.
Ngón tay của hắn phát run, trong đầu chỉ có một dòng chữ xuất hiện: Vân Dật đã xem được kết quả.
Vân Dật nhìn thấy hắn, bước tới: "Dạ Lăng Hàn, Tuế Tuế là con trai tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.