Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 143: Chú ơi, chú sờ sờ bố con




Dạ Lăng Hàn rời khỏi biệt thự, bước chân vô lực như đạp lên bông.
Hắn thất tha thất thểu đi về phía trước, muốn đi ra khỏi cái nơi khiến hắn đau đớn muốn mệnh.
Hắn đi rất nhanh, sau vài bước, Dạ Lăng Hàn cong lưng há miệng nôn ra một ngụm máu. Trước mắt dần biến thành màu đen, hắn chống người lên cây lớn bên cạnh ngồi xuống.
Trên ngực đau đớn không thôi.
Nhiều năm như vậy, hắn muốn gió có gió muốn mưa có mưa, tự nhận là có thể nắm mọi thứ trong tay.
Nhưng cuối cùng lại thua ở phương diện tình cảm.
Dạ Lăng Hàn ấn ngực thở mạnh.
Trong lồng ngực, vết thương chảy máu khiến hắn đau đớn khó nhịn.
Dạ Lăng Hàn không biết về nhà như nào, mơ màng hồ đồ giống như cái xác không hồn.
Hắn về đến nhà, nằm trên giường, trong đầu liên tục luẩn quẩn hình ảnh cái kết ấn màu đỏ trên cổ tay Vân Dật kia.
Vân Dật bị Tả Hựu Trạch đánh dấu.
Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ không chấp nhận.
Nhưng sau khi trải qua quá nhiều chuyện như vậy hắn mới phát hiện, không có gì quan trọng bằng việc Vân Dật có thể hạnh phúc.
Chỉ cần Vân Dật sống tốt, bảo hắn làm cái gì cũng được.
Sau vết thương do súng hôm đó, Dạ Lăng Hàn không có dưỡng bệnh hẳn hoi.
Sau khi Vân Dật phục hồi trí nhớ, liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến hắn thật sự ngã bệnh.
Hắn sốt rất cao, vô thanh vô tức mà nằm ở trên giường.
Trong phòng ngủ lớn như vậy, chỉ có một mình hắn, phảng phất bị cả thế giới vứt bỏ.
Sau khi Dạ Lăng Hàn nằm viện, Tuế Tuế vẫn luôn ở nhà của Vân Tử Thu, Hạ Nguyên Đán chăm sóc thằng bé rất tốt.
Nhưng Tuế Tuế luôn miệng đòi về nhà, cho dù ở nhà cô đơn, nhưng vẫn còn có bố.
Tuế Tuế khăng khăng phải về nhà, Hạ Nguyên Đán không thể khuyên ngăn, chỉ đành bảo Vân Tử Thu đưa Tuế Tuế về nhà.
Ở dưới tầng một không nhìn thấy Dạ Lăng Hàn, Tuế Tuế liền chạy lên tầng.
Bé đẩy cửa phòng ngủ ra, chào đón bé bằng một màu đen kịt.
Chẳng lẽ bố không ở nhà?
Nhưng mà giày của bố ở cửa mà!
Tuế Tuế rón ra rón rén đi vào trong phòng ngủ, nhìn thấy trên giường có bóng người, bé đi đến ghé vào mép giường.
Mượn ánh sáng từ ngoài cửa sổ, bé nhìn thấy khuôn mặt đang chìm trong bóng tối của Dạ Lăng Hàn.
"Bố ơi!"
Bây giờ vẫn chưa tối hẳn, bố ngủ lúc này hơi sớm quá đi. Tuế Tuế vươn tay chọc chọc mặt Dạ Lăng Hàn: "Bố ơi, con về rồi!"
Không có người trả lời bé..
Tuế Tuế lay lay Dạ Lăng Hàn: "Bố ơi!"
Dạ Lăng Hàn vẫn không nhúc nhích.
Người của bố thật nóng quá đi! Tuế Tuế nhận ra có chuyện không thích hợp, bé xoay người chạy xuống dưới tầng.
Vân Tử Thu đang mang hành lí của Tuế Tuế vào nhà, mới vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng gọi thất thanh của Tuế Tuế: "Chú ơi, chú ơi...... bố con bị bệnh."
"Có chuyện gì?" Vân Tử Thu vội hỏi.
"Trên người bố nóng lắm ạ." Tuế Tuế kéo tay Vân Tử Thu dẫn hắn lên tầng: "Bố con đang ở trong phòng ngủ, chú ơi mau đi với con."
Vân Tử Thu nhìn Dạ Lăng Hàn nằm trên giường, phát hiện hắn sốt đến nghiêm trọng.
Trán của Dạ Lăng Hàn nóng phừng phừng, vô thanh vô tức mà nhắm tịt mắt.
Vân Tử Thu lấy di động chuẩn bị gọi cho bác sĩ, Dạ Lăng Hàn đột nhiên giật giật.
Hắn không tỉnh lại, cũng không mở to mắt, mà chỉ phát ra một tiếng nỉ non: "Vân Dật...... Kỷ Nhiên......"
Vân Tử Thu sửng sốt một chút, thở dài.
Dạ Lăng Hàn bệnh chỗ nào chứ? Rõ ràng là bệnh tương tư!
Gọi bác sĩ lại đến cũng chỉ có thể trị liệu bệnh ngoài thân, tâm bệnh còn cần bác sĩ tâm lí.
Tuế Tuế ghé sát vào người Dạ Lăng Hàn, khuôn mặt nhỏ tràn đầy khẩn trương và lo lắng.
Bác sĩ tới rất nhanh, châm cứu hạ sốt cho Dạ Lăng Hàn, còn kê cho hắn một ít thuốc hạ sốt.
Dạ Lăng Hàn vẫn luôn miệng gọi tên Vân Dật, thanh âm tuy không lớn, nhưng đều bị Tuế Tuế đang đứng ở mép giường nghe thấy.
Vì sao bố lại gọi tên của chú đẹp?
Nhất định là nhớ chú đẹp rồi.
Chú đẹp sau này sẽ là vợ của Tuế Tuế nha! Không thể nhường cho bố!
Nhưng mà hình như bố thật đáng thương!
Thôi thì cho bố mượn mấy ngày đi.
Tuế Tuế đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay của Dạ Lăng Hàn thầm nói: "Bố ơi, bố phải thật ngoan ngoãn, con sẽ cho bố mượn chú đẹp, bố phải mau chóng khỏi bệnh đấy."
Tuế Tuế lục balo nhỏ lấy ra điện thoại di động, nhanh chóng gọi cho Vân Dật.
Điện thoại mới vừa thông Tuế Tuế liền khóc lớn.
Nước mắt không mất tiền thi nhau rơi xuống.
Vân Tử Thu đang cùng bác sĩ nói về bệnh tình của Dạ Lăng Hàn, nói vết thương do súng của hắn chưa hoàn toàn bình phục, gần đây nhất lại liên tiếp đánh nhau bị thương, hệ miễn dịch giảm xuống nên mới phát sốt.
Không phải bệnh nặng, không cần nhập viện trị liệu.
Hai người bên này còn chưa nói chuyện xong, Tuế Tuế đã khóc đến không thành tiếng: "Chú ơi, bố....bố... Bố con đang bị bệnh rất nặng, con gọi như thế nào bố cũng không nghe, trên người bố nóng như lò than. Có...có phải bố con muốn chết hay không ạ?"
Vân Tử Thu: "......"
Bác sĩ: "......"
Tuế Tuế nức nở nói: "Người giúp việc trong nhà không có ai, chỉ có con với bố. Chú ơi, chú mau tới đây đi. Con sợ lắm! Hu hu, con thật sự rất sợ! Bố ơi, bố ơi, bố đừng không để ý tới con! Bố mau tỉnh lại đi! Mau tỉnh đi!"
Vân Tử Thu cùng bác sĩ liếc nhau, biểu tình của hai người đều có điểm một lời khó nói hết.
Bác sĩ chỉ vào Tuế Tuế, thấp giọng nói: "Tiểu thiếu gia đang làm cái gì thế?"
Vừa rồi còn rất bình tĩnh giúp Dạ Lăng Hàn chỉnh lại quần áo, tại sao ngay lập tức biến thành lệ nhân như kia rồi?
Vài giây mơ hồ trôi đi, Vân Tử Thu liền hiểu trong hồ lô của nhóc con này bán thuốc gì.
Hắn kéo bác sĩ kéo đến hành lang, "Cảm xúc của trẻ con dễ thay đổi, bây giờ khóc một lát sẽ lại cười. Bác sĩ Triệu, hôm nay làm phiền ngài quá. Bên này không còn việc gì, ngài cứ đi về trước đi."
Biệt thự Dạ gia một người giúp việc cũng không có, bác sĩ Triệu không quá yên tâm: "Vân tổng, nếu không tối nay tôi ở lại, chờ sau khi Dạ tổng hạ sốt sẽ đi, nhỡ may đến tối đột nhiên sốt cao, tiểu thiếu gia sẽ càng sợ hãi."
Vân Tử Thu ý vị thâm trường mà nói: " Lát nữa sẽ có người đến chăm cậu ta."
"Vậy thì được." Bác sĩ Triệu cầm hòm thuốc rời khỏi biệt thự.
Vân Tử Thu tiễn bác sĩ Triệu đi, sau khi quay lại phòng ngủ thấy Tuế Tuế đã nói chuyện điện thoại xong, đang dùng tay nhỏ lau nước mắt trên mặt.
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo không có bất cứ biểu tình bi thương nào, tựa như người vừa rồi khóc thút thít không phải là bé vậy.
Vân Tử Thu thầm buồn cười, thằng nhóc này quả là đứa bé lanh lợi.
"Tuế Tuế, vừa rồi con gọi điện cho ai vậy?"
Tuế Tuế nói: "Là chú đẹp ạ! Chú ấy bảo chú sẽ lập tức tới đây."
"Chú ơi, chú mau về nhà đi! Chú Hạ còn đang đợi chú về chăm sóc đó! Một lát nữa chú đẹp tới, con sẽ bảo chú đẹp chăm sóc cho bố con."
Tuế Tuế múa may tay chân với Vân Tử Thu: "Chú, gặp lại sau!"
Được! Thằng nhóc này không muốn giữ hắn ở lại thêm một giây mà. Vân Tử Thu bất đắc dĩ cười cười: "Đi ngay đây! Tôi đây đi liền. Buổi tối nếu có chuyện gì nhớ gọi điện cho chú. Tối nay chú sẽ không ngủ sớm đâu."
Tuế Tuế gật gật đầu: "Chú cứ yên tâm đi! Có chú đẹp chăm sóc bố của con rồi."
Vân Tử Thu xoa đầu nhỏ của bé: "Chú đi đây! Nhớ khoá chặt cửa."
"Bái bai." Sau khi tiễn Vân Tử Thu đi, Tuế Tuế ghé vào mép giường chờ Vân Dật.
Vân Dật tới rất nhanh, Vân Tử Thu đi chưa được bao lâu cậu đã đến.
Nghe thấy tiếng chuông cửa vang, Tuế Tuế chạy xuống dưới tầng mở cửa, chạy gấp quá dép còn bị rơi mất một chiếc.
Bé mặc kệ, sau khi mở cửa liền nhào vào trong lòng Vân Dật: "Chú ơi."
Đã lâu lắm rồi chưa được gặp chú đẹp, Tuế Tuế nhớ muốn chết.
Tại sao trên người chú đẹp có mùi gì quái quái, khó ngửi quá!
Tuế Tuế hít mũi, nhăn mày nói: "Chú ơi, trên người chú có mùi gì khó ngửi lắm ạ."
Biểu tình của Vân Dật cứng lại, theo bản năng mà lui về phía sau một bước.
Hôm cậu phát tình ở trong nhà không có dùng thuốc ức chế, cuối cùng là Tả Hựu Trạch giúp cậu đánh dấu tạm thời. Không có cắn vào tuyến thể, chỉ cắn ở cổ tay.
(tau vẫn không hiểu cái kết ấn này lắm =))) gì mà màu các thứ, đánh dấu tạm thời cũng đỏ là sao, mấy cái này thỉnh thoảng cũng chập chờn lỗi à:D)
Vài giây ngắn ngủi tiếp xúc giúp cậu vượt qua kì phát tình lần này.
Trên người của Vân Dật vẫn còn tin tức tố của Tả Hựu Trạch, cậu còn cố ý dùng thuốc kéo dài thời gian đánh dấu, mùi pheromone của Tả Hựu Trạch lại càng thêm nồng đậm.
Lúc đầu chỉ là muốn lấy chuyện này để đả kích Dạ Lăng Hàn, không ngờ rằng Tuế Tuế cũng ngửi thấy được.
Vân Dật không biết nên giải thích như thế nào, cậu thậm chí không biết nên giải thích cho Tuế Tuế về mối quan hệ thật sự của họ như nào nữa.
Rõ ràng con trai ở trước mặt, nhưng cậu không thể khiến Tuế Tuế gọi một tiếng "Ba ba".
"Chú ơi."
Tuế Tuế lại nhào vào trong lòng Vân Dật: "Cho dù trên người là mùi gì đi chăng nữa con cũng đều thích. Tuế Tuế rất nhớ thúc thúc."
Giọng nói mềm mại của Tuế Tuế khiến Vân Dật đỏ vành mắt.
Đây là đứa con cậu hết lòng bảo vệ, bị cậu quên đi bốn năm trời.
Vân Dật gắt gao ôm chặt cơ thể bé nhỏ của Tuế Tuế vào trong lòng, cậu nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim đập, hô hấp của Tuế Tuế...... Giờ khắc này cậu mới cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa.
Tuế Tuế để Vân Dật ôm một lúc, vẫn không quên Dạ Lăng Hàn đang sinh bệnh kia.
Bé nước mắt lưng tròng nói: "Chú ơi, bố con bị bệnh rất nghiêm trọng."
"Chú mau đi lên nhìn bố con đi!"
Tuế Tuế giữ chặt cánh tay Vân Dật, kéo cậu đi lên tầng.
Vân Dật nhìn cầu thang, chân vẫn đứng tại chỗ.
Căn biệt thự này mang đến cho cậu những hồi ức thống khổ, nếu không phải bởi vì Tuế Tuế sống ở đây, cậu tuyệt đối không đặt chân đến nơi này.
"Chú ơi, bố con đáng thương lắm. Có thể hay không bị bệnh chết không ạ?"
Khóe mắt của Tuế Tuế đầy nước mắt: "Chú ơi, cầu xin chú cứu bố con."
Cuối cùng Vân Dật không chịu nổi sự cầu xin của Tuế Tuế, theo bé đi lên tầng.
Cậu nhìn thấy Dạ Lăng Hàn trong phòng ngủ.
Hai ngày qua, Dạ Lăng Hàn gầy đi rất nhiều, hốc mắt hõm sâu, dưới cằm râu mọc lún phún. Bộ dạng nằm trên giường không tiếng động, còn đâu khí thế như ngày xưa, giống như con cún bị người ta vứt bỏ.
Tuế Tuế kéo cánh tay Vân Dật đặt lên trán của Dạ Lăng Hàn: "Chú, chú sờ sờ bố đi, bố nóng cực kì ạ."
Một khắc da thịt chạm nhau kia, cả người Vân Dật run lên, theo bản năng muốn rút tay về.
Nhưng tay nhỏ của Tuế Tuế đè chặt cánh tay cậu, Vân Dật không tránh thoát, cũng không rút được ra.
Trong lòng không ngừng nhắc nhở rằng không được mềm lòng với Dạ Lăng Hàn.
Hiện tại tất cả đều là hắn gieo gió gặt bão.
Nhưng nhìn thấy người này hiện tại chật vật như vậy, tâm của Vân Dật lại không nhịn được mà không đành lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.