Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 145: Mau đưa em ấy đi!




Dạ Lăng Hàn chạy nhanh từ trên tầng xuống, không khí trong phòng khách tràn ngập mùi tin tức tố.
Toàn bộ mùi hương đều thuộc về Vân Dật.
Vân Dật dựa vào tưởng trong phòng bếp, cảm giác khô nóng trong người đang đấu đá khiến cậu muốn phát tiết ra ngoài.
Lần phát tình trước mới qua được mấy ngày, lần này đột ngột phát tình không có bất kì dấu hiệu gì.
Có lẽ là do áp lực bao năm chịu đựng không giải toả, lần phát tình này ý thức Vân Dật bị mất nhanh hơn bao giờ hết.
Cậu cuộn chặt nắm tay, nỗ lực khiến bản thân thanh tỉnh một chút, nhưng vẫn vô dụng.
Đau đớn cũng không đổi lấy được chút thanh tỉnh nào.
Lúc Dạ Lăng Hàn xông vào phòng bếp nhìn thấy Vân Dật đang ngồi dưới đất.
Khuôn mặt cậu đỏ bừng, ánh mắt mê ly, cánh môi hơi hơi mở ra, tiếng thở dốc khiến người ta muốn lập tức lao vào cậu.
Mỗi một tiếng thở dốc đều khiến Dạ Lăng Hàn khó thở.
Bốn năm nay, không chỉ có Vân Dật không giải toả, Dạ Lăng Hàn cũng không làm.
Hắn là đàn ông huyết khí phương cương, không có khả năng không có dục vọng.
Theo từng đợt hô hấp dồn dập của Vân Dật, hô hấp của Dạ Lăng Hàn cũng dần trở nên nặng nề, tình dục mãnh liệt đang trào lên trong mắt.
Khi Omega phát tình, Alpha cũng chịu ảnh hưởng theo.
Dạ Lăng Hàn có chút không khống chế được, hắn muốn làm tình với Vân Dật.
Đây là bản năng, cũng là chấp niệm.
Dạ Lăng Hàn ngồi xổm xuống bên cạnh Vân Dật, đưa tay ra muốn chạm vào mặt cậu.
Ngón tay của hắn mới đi được một nửa đã bị Vân Dật đánh bay: "Đừng chạm vào tôi!"
Hai tròng mắt của Vân Dật đỏ đậm mê ly mà yêu dã, nhưng con ngươi tràn ngập sự cự tuyệt.
Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm tay, cảm xúc trong cơ thể hắn đang đấu đá lung tung.
Hắn xông đến giữ chặt bả vai của Vân Dật, nghiêng đầu muốn hôn.
Sức lực trên người của Vân Dật theo dòng nhiệt mà rút đi, vừa rồi đẩy Dạ Lăng Hàn đã tốn không ít sức, hiện tại cậu căn bản không còn năng lực để mà phản kháng.
Cậu giống như một con sơn dương chờ đợi người tới nhấm nháp.
Dạ Lăng Hàn giữ cằm cậu, nâng mặt cậu lên, cúi người hướng về phía đôi môi xinh đẹp của Vân Dật.
Khi sắp chạm đến môi Vân Dật, Dạ Lăng Hàn đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt Vân Dật thật lâu, cuối cùng chậm rãi buông cậu ra.
Hiện tại Vân Dật đã không còn thuộc về hắn, Vân Dật đã bị một người khác đánh dấu.
Đánh dấu vĩnh viễn.
Nếu bị hắn đánh dấu, Vân Dật sẽ phải chịu cực hình đau khổ, thậm chí là tử vong.
Hai chữ "tử vong" khiến đồng tử Dạ Lăng Hàn co rút lại.
Không!
Hắn không thể ích kỷ chiếm hữu Vân Dật.
Dạ Lăng Hàn nhẫn nhịn đau đớn ở trái tim. Hắn cúi người bế Vân Dật lên.
Tuế Tuế nép vào cửa phòng bếp, thăm dò tình hình bên trong: "Bố ơi, chú xinh đẹp làm sao vậy ạ? Chú bị bệnh sao?"
Bên môi Dạ Lăng Hàn hiện ra nụ cười chua xót: "Thân thể của Vân Dật không thoải mái, bố đưa cậu ấy đến bệnh viện. Con ngoan ngoãn ở nhà đợi, bố sẽ gọi Chu Tân đến đây chơi với con."
"Con cũng phải đến bệnh viện, con phải chăm sóc cho chú ấy."
Nghe thấy Vân Dật bị bệnh, Tuế Tuế cực kì lo lắng sốt ruột.
Dạ Lăng Hàn nói: "Ngoan ngoãn ở nhà đợi bố, lát nữa bố sẽ về."
Tuế Tuế muốn đi theo nhưng Dạ Lăng Hàn nói không được, bé chỉ có thể ở nhà.
Dạ Lăng Hàn bế Vân Dật ra ngoài, Tuế Tuế ngoan ngoãn ngồi ở trên sofa không lộn xộn nhìn hai người rời đi.
Ý thức của Vân Dật càng ngày càng mơ hồ, đã vào trạng thái nửa hôn mê rồi.
Lúc này cậu không có bất cứ năng lực phòng bị nào, yếu ớt đến nỗi khiến người ta có thể tuỳ ý bắt nạt.
Vân Dật như vậy khiến Dạ Lăng Hàn đau lòng không thôi, đồng thời cũng cực kì hối hận.
Nếu không phải bởi vì hắn ích kỷ tiêm thuốc hợp thành Omega cho Vân Dật, bây giờ cũng không đến mức rơi vào tình thế không thể cứu vãn như bây giờ.
Dạ Lăng Hàn bế Vân Dật lên ghế phụ sau đó thắt dây an toàn cho cậu.
Hắn tìm thấy điện thoại trên người Vân Dật, gọi cho Tả Hựu Trạch.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, giọng nói của Tả Hựu Trạch truyền đến: "Anh Dật."
"Cậu ở đâu?" Dạ Lăng Hàn dùng tất cả sức lực của đời hắn để nói ra mấy lời này.
Dưới ngữ khí bình tĩnh ấy là sóng cuộn biển gầm.
"Dạ Lăng Hàn." Giọng nói của Tả Hựu Trạch đột nhiên trở nên âm trầm.
Trước khi hắn phát hoả, Dạ Lăng Hàn trầm giọng quát: "Cậu đang ở đâu?"
"Sao điện thoại của anh Vân Dật lại ở chỗ anh? Anh làm gì anh ấy rồi? Mẹ nó anh ấy sao rồi?"
Phía đầu dây bên kia Tả Hựu Trạch tưởng chừng sắp điên thật rồi.
Hắn không dám tùy ý phỏng đoán, hắn sợ kết quả so với tưởng tượng của hắn còn tuyệt vọng hơn.
"Vân Dật phát tình." Dạ Lăng Hàn nhắm mắt lại, đem toàn bộ tuyệt vọng với chua xót nuốt xuống.
Tả Hựu Trạch sửng sốt, hơn nửa ngày không có nói tiếp.
"Vân Dật phát tình! Cậu ở đâu?"
Nói những lời này Dạ Lăng Hàn gần như rống lên.
Hắn đem sự không cam lòng với đau lòng phát tiết theo cách bất đắc dĩ như vậy
Không có gì đau đớn bằng việc đem người mình yêu đưa cho một người đàn ông khác.
Nhưng tất cả đau khổ đều là do một tay hắn tạo thành.
"Tôi đang ở studio." Tả Hựu Trạch vừa dứt lời, Dạ Lăng Hàn liền cúp điện thoại.
Hắn phóng xe cực nhanh, không cho hắn có bất cứ cơ hội đổi ý nào.
Hắn sợ bản thân chỉ cần chần chừ một chút sẽ không nhịn được mà đưa Vân Dật về.
Dạ Lăng Hàn phóng xe chạy đến studio, Tả Hựu Trạch đã sớm chờ ở cửa.
Giây phút hắn tháo dây an toàn kia, tâm của Dạ Lăng Hàn như bị dao cắt, hắn nỗ lực khống chế cảm giác muốn đưa Vân Dật đi, cuối cùng vẫn mở cửa xe ra.
Hắn quay mặt đi không nhìn Tả Hựu Trạch, càng không dám nhìn Vân Dật.
"Mau đưa em ấy đi."
Mấy chữ này dường như hắn phải dùng hết sức để nói ra.
Hắn sợ giây tiếp theo bản thân hắn sẽ hối hận rồi cướp Vân Dật về mất.
Tả Hựu Trạch giật môi, hắn nhìn thấy rõ ràng sự đau khổ trong mắt của Dạ Lăng Hàn, trong nháy mắt hắn muốn đem chân tướng nói ra.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không mở miệng.
Tả Hựu Trạch cúi người bế Vân Dật, tin tức tố ngọt nị trong không khí đánh thẳng vào trái tim của hắn.
Hắn ôm Vân Dật chạy nhanh về phía xe bảo mẫu đang đỗ bên đường.
Hiện tại điều quan trọng nhất chính là giúp Vân Dật vượt qua kì phát tình.
Chiếc xe bảo mẫu dần biến khỏi tầm mắt, càng lúc càng xa......
Tâm của Dạ Lăng Hàn cũng chậm rãi chìm vào bóng đêm không giới hạn.
Hắn nện một đấm lên thân cây bên cạnh, đau đớn từ bàn tay truyền đến cũng không so bì được với nỗi đau trong lòng của hắn.
Dạ Lăng Hàn vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, đứng yên thật lâu thật lâu.
Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới mất hồn mất vía quay về xe.
Ngồi ở trong xe, những cái ngụy trang kiên cường cuối cùng cũng không duy trì được, hắn gục đầu xuống vô lăng rồi khóc.
Thân là một người đàn ông, khóc thút thít là biểu hiện yếu đuối nhất.
Nhưng giờ phút này, hắn chỉ có dùng nước mắt để phát tiết đau khổ cùng hối hận trong lòng.
Đánh dấu vĩnh viễn có nghĩa là gì, Dạ Lăng Hàn đều rõ hơn bất cứ ai.
Vân Dật cùng Tả Hựu Trạch về sau không thể tách rời, trừ khi Tả Hựu Trạch không cần Vân Dật nữa sẽ đồng ý xoá kết ấn.
Nhưng Vân Dật là người tốt như vậy, Tả Hựu Trạch có thể sẽ không cần sao?
Cũng chỉ có bốn năm trước hắn mới có thể cảm thấy người như vậy không xứng với hắn.
Nhớ tới những chuyện khốn nạn lúc trước mình từng làm, Dạ Lăng Hàn tự tát một cái vào mặt mình.
*
Tả Hựu Trạch đưa Vân Dật về biệt thự, sau khi nhìn thấy Vân Tùng liền nôn nóng nói: "Chú Vân, anh Vân Dật phát tình."
"Trước tiên đưa thiếu gia về phòng đã."
Vân Tùng sai người đi lấy thuốc ức chế.
Tả Hựu Trạch ôm Vân Dật chạy lên tầng, đặt cậu lên giường.
Ôm Vân Dật lên tầng không tốn bao nhiêu sức, nhưng trên trán của Tả Hựu Trạch lại đầy mồ hôi.
Mùi tin tức tố của Vân Dật quá mê người khiến hắn có chút không khống chế được.
Nếu không phải sợ sau khi Vân Dật tỉnh lại sẽ hận hắn, Tả Hựu Trạch thật sự rất muốn đánh dấu Vân Dật.
Hắn liếm môi, nhanh chóng rời khỏi phòng không dám ở lại lâu hơn.
Vân Tùng đưa bác sĩ vào phòng để tiêm thuốc ức chế cho Vân Dật, nhưng tiêm đến mũi thứ ba vẫn không thấy hiệu quả phát huy.
Vân Tùng âm thầm nôn nóng, sắc mặt của bác sĩ nghiêm trọng: "Vân tiên sinh, cơ thể của Vân thiếu đã sinh ra kháng thể với thuốc ức chế, hiện tại thuốc ức chế không còn tác dụng đối với cậu ấy."
"Còn thuốc khác không? Lại đổi loại khác đi."
Vân Tùng thấy biểu tình của Vân Dật cực kì thống khổ, hôn mê xong lại tỉnh, đang cực lực nhẫn nại.
Đôi tay của cậu siết chặt, Vân Tùng nhìn thấy đã có máu chảy ra từ kẽ ngón tay.
Vân Dật đang dùng phương thức tự hại bản thân để giảm bớt đau khổ của kì phát tình.
Bác sĩ nói: "Tất cả thuốc ức chế trên thị trường đều đã thử qua rồi, thật sự không có tác dụng. Nhưng kì thật để vượt qua kì phát tình rất đơn giản, không cần phải đánh dấu vĩnh viễn, chỉ cần tìm một Alpha hay Beta giải toả là được."
Dựa vào địa vị thân phận của Vân Dật, chỉ cần ngoắc ngón tay sẽ có cả tá người muốn bò lên giường của cậu.
Bác sĩ không hiểu vì sao cậu lại phải chịu đựng như vậy?
Bác sĩ không hiểu, nhưng Vân Tùng lại rất rõ ràng.
Tuy rằng ngoài miệng Vân Dật không nói, nhưng sở dĩ cậu chịu đựng như vậy nhất định là bởi vì Dạ Lăng Hàn.
Yêu một người là phải tuyệt đối trung thành.
Vân Dật làm được, nhưng Dạ Lăng Hàn thì sao?
Vân Tùng nhắm mắt lại, cắn răng nói: "Tôi biết rồi."
Bác sĩ cùng Vân Tùng đi ra khỏi phòng ngủ, Vân Tùng nói với bác sĩ: "Cậu đi về trước, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu sau."
Bác sĩ nói xong liền cầm theo hòm thuốc rời đi.
Tả Hựu Trạch nôn nóng hỏi: "Chú Vân, anh Dật sao rồi ạ?"
Vân Tùng ngước mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt phức tạp: "Hựu Trạch, tình hình hiện tại của thiếu gia không ổn, thuốc ức chế không có tác dụng gì. Hiện tại cậu ấy đang dùng cách tự hại mình để vượt qua kì phát tình."
Tả Hựu Trạch đại kinh thất sắc: "Vậy bây giờ phải làm sao đây?"
Vân Tùng nhìn chăm chú Tả Hựu Trạch, cái gì ông cũng chưa nói nhưng Tả Hựu Trạch có thể đọc hiểu ánh mắt của ông.
"Chú Vân, cháu......"
Tả Hựu Trạch có chút không biết làm sao: "Nhưng anh Vân Dật chắc chắn sẽ không đồng ý."
Vân Tùng chỉ vào phòng ngủ: "Cậu không vào, vậy đổi người khác. Người bên cạnh thiếu gia có rất nhiều người thích hợp, không phải không là Dạ Lăng Hàn thì không thể."
Tả Hựu Trạch siết chặt nắm tay, nhấc chân đi vào trong phòng.
Gia thế của hắn cũng tương đương với gia thế của Dạ Lăng Hàn, so với Dạ Lăng Hàn còn trẻ hơn.
Hắn dựa vào cái gì mà không có tự tin?
Bây giờ Vân Dật có thể không thích hắn, không có nghĩa là sau này cũng sẽ không thích hắn.
Đây là cơ hội tốt nhất để hắn kéo gần khoảng cách với Vân Dật.
Bóng dáng của Tả Hựu Trạch chắn ở cửa phòng, cửa bên trong từ từ đóng lại.
Vân Tùng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Vân Dật có rất nhiều lựa chọn, không nhất thiết cứ một hai phải đi theo Dạ Lăng Hàn.
Năm đó Vân Dật xoá kết ấn khổ sở ra sao, Vân Tùng không trải qua nhưng cũng biết có bao nhiêu đau đớn.
Kết ấn đó gắn vào trong máu thịt, xương cốt liền với tâm, thời điểm cắt bỏ kết ấn, thống khổ phải chịu đựng khó mà tưởng tượng được.
Vân Tùng không muốn Vân Dật lại phải chịu đựng lần nữa.
Chỉ cần Vân Dật chấp nhận Tả Hựu Trạch, cuộc sống mới của cậu sẽ bắt đầu.
Chỉ có quên đi quá khứ, mới có thể sống một cuộc sống mới.
Nhưng Vân Tùng vừa xoay người rời đi, trong phòng ngủ liền truyền ra tiếng gầm phẫn nộ của Vân Dật: "Cút ngay!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.