Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 146: Dạ Lăng Hàn đau lòng muốn chết




Gương mặt của Vân Dật ửng đỏ, mùi tin tức tố phảng phất trong không khí, ý lạnh ở đuôi mắt khiến người ta không dám tới gần.
Cho dù đang bị kì phát tình tra tấn, Vân Dật cũng không có nghĩ đến việc dùng Tả Hựu Trạch để giảm bớt dục vọng.
"Anh Dật, em sẽ không đánh dấu anh."
Tả Hựu Trạch lân la tới gần: "Anh không cần áp lực, để em giúp anh không tốt sao?"
"Đi ra ngoài." Ngữ khí của Vân Dật rất cường ngạnh, một ý nghĩ khác cũng không có.
"Anh Vân Dật, anh không cần cảm thấy gánh nặng. Anh cứ coi như...... coi như là tình một đêm đi. Ngày hôm sau, anh vẫn là anh, em vẫn là em. Mối quan hệ giữa anh và em sẽ không bởi vì chuyện hôm nay mà thay đổi."
Tả Hựu Trạch nôn nóng giải thích nhưng Vân Dật không muốn nghe.
Rõ ràng ý thức đang rất hỗn loạn, rõ ràng thân thể đang rất khó chịu, rõ ràng cậu muốn được âu yếm, nhưng cậu lại không có biện pháp nào chấp nhận Tả Hựu Trạch.
Tả Hựu Trạch không tốt sao? Hay là không đẹp trai? Vì sao vẫn không được?
Vân Dật vịn tường cố gắng để bản thân không ngã xuống: "Hựu Trạch, cậu mau ra ngoài đi!"
Vì để duy trì tỉnh táo, lòng bàn tay đã nắm đến chảy máu.
Máu dọc theo kẽ ngón tay rơi xuống, thoạt nhìn trông rất ghê người.
"Anh Vân Dật, anh hà tất gì phải tra tấn chính mình?"
Tả Hựu Trạch nhìn khuôn mặt cực lực chịu đựng của Vân Dật, hắn vừa đau lòng lại vừa không cam lòng.
Vì cái gì Vân Dật không chấp nhận hắn?
Không chấp nhận hắn cũng được, lựa chọn người khác cũng có thể, trên thế giới này lại không phải chỉ có mỗi Dạ Lăng Hàn là đàn ông.
"Anh Vân Dật, em biết anh không thích em. Em sẽ để người khác đến, anh......"
Tả Hựu Trạch còn chưa nói hết câu đã bị Vân Dật đánh gãy: "Cút!"
"Anh Vân Dật......"
"Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ hai." Cả người của Vân Dật đều tản ra sự lạnh lẽo, hai mắt đỏ ngầu.
Cuối cùng, Tả Hựu Trạch vẫn rời khỏi phòng.
Vân Tùng đứng ngoài hành lang, nhìn mặt hắn mất mát đi ra, tiến lên trước hỏi: "Thiếu gia không đồng ý?"
Tả Hựu Trạch cười khổ lắc đầu.
Hắn đã rất nỗ lực để khiến Vân Dật thích hắn nhưng vẫn không được.
Vân Tùng cau mày.
"Chú Vân, trong lòng của anh ấy vẫn còn có Dạ Lăng Hàn."
Trước kia chỉ là suy đoán, hôm nay hoàn toàn được chứng thực.
Nếu trong lòng Vân Dật không phải đang có một người, thì tại sao lại tình nguyện bị dục vọng tra tấn chứ không tìm một người để giải quyết?
Nam nhân độc thân tìm bạn đời có gì sai đâu?
Chỉ có tinh thần bị giam cầm, thân thể mới có thể bị khống chế.
Vân Dật tình nguyện để bản thân đau, cũng không muốn phản bội tình yêu của cậu ấy.
Vân Tùng biết những điều Tả Hựu Trạch nói là sự thật, ông không có đáp lại, không muốn sát muối vào tim của hắn.
Ông vỗ bả vai của Tả Hựu Trạch: "Có lẽ thiếu gia vẫn chưa thông suốt. Thằng bé là người chấp nhất mà."
"Chú Vân, chú mau gọi điện cho Dạ Lăng Hàn đi."
Tả Hựu Trạch siết chặt nắm tay, chịu đựng đau đớn trong lòng: "Anh ấy sẽ chấp nhận hắn."
"Vẫn là để cậu ấy tự quyết định thôi."
Vân Tùng thở dài: "Thế gian này rất nhiều chuyện không thể miễn cưỡng, đặc biệt là tình cảm. Cậu ấy có lựa chọn của bản thân."
Tâm tình của Tả Hựu Trạch trôi sạch, rũ mi mắt ngăn sự chua xót nói: "Chú Vân, cháu biết rồi. Cháu đi trước đây."
Hắn không nghĩ sẽ tiếp tục ở lại đây nữa
Vân Dật cách một bức tường rồi nhưng mùi hương mê người kia vẫn đang quấy nhiễu hắn.
Tả Hựu Trạch sợ bản thân không kiềm chế được sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn, người hắn không muốn tổn thương nhất chính là Vân Dật.
Rất rất lâu sau cửa phỏng ngủ mới mở ra.
Vân Dật từ bên trong đi ra, quần áo trên người bị mồ hôi làm ướt đẫm, vài sợi tóc trên trán cũng dính trên mặt.
Gương mặt xinh đẹp trắng bệch như tờ giấy, không thấy một tia huyết sắc.
Vân Tùng lo lắng mà nhìn cậu: "Thiếu gia, cháu có khỏe không?"
"Chú Vân, cháu muốn tắm rửa một lát."
Vân Dật mất tự nhiên cười cười: "Quá chật vật."
Nụ cười của cậu khiến Vân Tùng rất khó chịu.
Rõ ràng là thiên chi kiêu tử, vì sao lại phải khổ sở đến như vậy?
Cả đời của Vân Tùng đều vì Vân gia mà làm việc, ông không những coi Vân Dật là chủ nhân, cũng coi cậu như người nhà..
Nhiều năm như vậy ông vẫn luôn ở bên Vân Dật, thấy qua mỗi lần khổ sở vì phát tình.
Vân Tùng có đôi khi rất hận Dạ Lăng Hàn, nếu không phải tại Dạ Lăng Hàn, Vân Dật cũng sẽ không thành như bây giờ.
"Thiếu gia, cháu không thích Tả Hựu Trạch, vậy thì vẫn còn những người khác. Cháu xem một chút, thuận mắt ai đều có thể......"
"Chú Vân." Vân Dật đánh gãy lời ông nói: "Tạm thời cháu chưa nghĩ đến phương diện này."
"Nhưng gần đây kì phát tình đến càng ngày càng thường xuyên, thuốc ức chế đang dần mất hiệu lực rồi. Nếu cứ như vậy mãi sẽ ảnh hưởng đến cơ thể của cháu." Vân Tùng khuyên nhủ: "Cháu đừng làm khổ bản thân nữa. Hiện tại cháu đang độc thân, muốn kết hôn với ai là tuỳ cháu."
Vân Dật: "Chú Vân, cháu thật sự không nghĩ đến chuyện này."
Vân Tùng thấy Vân Dật nói thế cũng không nói nữa, trong lòng ông cũng nhiều ít hiểu được tâm tư của cậu.
Trong phòng ngủ lộn xộn, người giúp việc đến dọn dẹp lại.
Vân Dật tắm ở một phòng khác, vừa xong thì bác sĩ cũng đã đến.
Vết thương ở tay rất nặng, bác sĩ dùng bông rửa sạch vết thương: "Vân thiếu, gần đây hạn chế động vào nước, mỗi ngày phải nhớ thay thuốc."
Vân Dật gật đầu đồng ý.
Bác sĩ lại dặn dò nói: "Sử dụng thuốc ức chế quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, bắt buộc phải chú ý."
Vân Dật cũng biết chuyện này, nhưng cậu thật sự không thể phóng túng bản thân được.
"Tôi biết. Nhưng vẫn chưa tìm thấy người thích hợp."
Này chẳng qua chỉ là cái cớ, có lệ người ngoài, thuyết phục chính mình.
"Có thuốc ức chế cường độ mạnh hơn không?"
Vân Dật hỏi chuyện khiến bác sĩ nhíu mày, ngữ khí nghiêm túc nói: "Là thuốc đã có ba phần độc rồi, uống nhiều không tốt. Biện pháp tốt nhất là tìm một bạn đời phù hợp."
Khi bác sĩ nói đến từ "bạn đời phù hợp", trong đầu Vân Dật thình lình xuất hiện một thân ảnh khiến cậu nổi da gà.
Tại sao cậu lại nghĩ tới Dạ Lăng Hàn?
Dạ Lăng Hàn mà là bạn đời thích hợp?
Hắn mới là không thích hợp nhất đấy!
Vân Dật bình tĩnh quẳng hình ảnh của Dạ Lăng Hàn ra khỏi đầu:"Tìm bạn đời cũng phải xem duyên phận, không phải nói tìm là có thể tìm được. Trước khi tìm thấy bạn đời phù hợp, vẫn là dùng thuốc ức chế thôi. Không thể tuỳ tiện phát sinh quan hệ với người khác, như vậy là không có trách nhiệm với đối phương cũng như bản thân."
Bác sĩ không nói thêm gì nữa, trước khi đi để lại một lọ thuốc ức chế: "Vân thiếu, đây là thuốc ức chế hiệu suất cao, hẳn là sẽ có hiệu quả. Nhưng rất có hại cho thân thể, không thể dùng lâu dài."
Vân Dật nhanh chóng uống thuốc.
Thể lực khi phát tình bị tiêu hao quá mức, Vân Dật về phòng nghỉ ngơi.
Lúc đang nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tiếng di động reo.
Cậu cầm lấy điện thoại, là Tuế Tuế gọi tới.
"Tuế Tuế!"
"Chú ơi!" Thanh âm mềm mại của Tuế Tuế từ ống nghe truyền ra: "Chú đã khoẻ hơn chưa? Còn khó chịu không ạ?"
Vân Dật có chút không hiểu lời của Tuế Tuế nói.
Không nghe được câu trả lời, Tuế Tuế lại hỏi: "Hôm qua chú ngất xỉu ở nhà con, bố con nói đưa đưa chú đến bệnh viện, còn nói đưa con đến bệnh viện thăm chú cơ. Nhưng bố lừa con, bố không đưa con đi gặp chú. Bố thật là đáng ghét."
Hô hấp của Vân Dật cứng lại.
Lúc này cậu mới nhớ ra, cậu phát tình ở nhà của Dạ Lăng Hàn.
Nhưng cậu trở về nhà kiểu gì?
Chẳng lẽ là Dạ Lăng Hàn đưa cậu trở về?
"Chú ơi, con không thích bố chút nào, bố chẳng thèm để ý tới con."
Giọng của Tuế Tuế rất nhỏ, tràn đầy uỷ khuất: "Bố đã tự nhốt bản thân trong phòng, con gọi thế nào bố cũng không trả lời. Chú ơi, con đói bụng, con muốn ăn cơm."
"Con vẫn chưa ăn cơm sao?" Vân Dật ngồi phắt dậy, đồng hồ đã chỉ 9 giờ.
Đã muộn thế này, sao Tuế Tuế vẫn chưa được ăn cơm?
"Chú ơi, con đói!" Tuế Tuế đáng thương mà nói: "Thật sự đói lắm ạ."
"Ở nhà chờ chú, chú đến ngay đây."
Vân Dật thay quần áo xong liền cầm chìa khoá xe rời đi.
Cậu đi đến cửa biệt thự của Dạ Lăng Hàn rồi nhấn chuông cửa.
Tuế Tuế mở cửa ra, sau khi nhìn thấy Vân Dật liền sà vào lồng ngực của cậu: "Chú ơi, chú mau đưa con đi đi!"
"Sao đến giờ con vẫn chưa ăn cơm?" Vân Dật thương con, cọ cọ khuôn mặt mềm mại của thằng bé.
"Trong nhà không cơm ăn."
Tuế Tuế chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, không hề thấy áy náy khi hắt nguyên chậu nước bẩn lên người bố mình.
Kỳ thật trong nhà có cơm, Dạ Lăng Hàn nào có thể bỏ đói con chứ. Chẳng qua Tuế Tuế muốn gặp Vân Dật nên mới kiếm cớ.
(Dạ Lăng Hàn kiểu: bộ tau chưa đủ gian nan hả con:)) 🤣🤣)
Sao Dạ Lăng Hàn lại có thể ngược đãi Tuế Tuế như vậy? Đến cơm cũng không cho thằng bé ăn.
Vân Dật cực kì tức giận, tính toán muốn đưa Tuế Tuế đi.
Đáng ra cậu phải sớm đưa Tuế Tuế đi mới phải, không nên để thằng bé sống cùng Dạ Lăng Hàn nữa.
"Chú ơi, con đi lên tầng lấy cặp sách."
Tuế Tuế chạy lên tầng bắt đầu thu thập đồ.
Cuối cùng thì bé đã có thể ở cùng với chú, bé muốn ở bên chú thật lâu thật lâu, về sau cũng không trở về nhà nữa.
Sau khi đưa Vân Dật cho Tả Hựu Trạch, cảm xúc của Dạ Lăng Hàn vẫn rất suy sút. Hắn liều mạng để công việc đè lên đầu, chỉ cần sểnh một lát hắn sẽ lại suy nghĩ miên man.
Hắn sẽ tưởng tượng quá trình Vân Dật ở cùng với Tả Hựu Trạch, có phải bọn họ cũng sẽ làm những chuyện thân mật như hắn đã từng làm cùng Vân Dật?
Biểu tình của Vân Dật lúc phát tình rất mê hoặc, có phải em ấy cũng lộ ra cho tên Tả Hựu Trạch ấy xem?
Dạ Lăng Hàn không dám tưởng tượng tiếp, nhưng hắn lại khống chế không được chính mình.
Dày vò trong đau đớn rất lâu hắn mới lấy được một tia dũng khí đối mặt với hiện thực.
Nhưng mà, vẫn là thảm hại.
Hắn đau lòng không muốn sống nữa.
Hắn hối hận chỉ muốn chọc một dao giết chết chính mình.
Nếu lúc trước không tiêm thuốc hợp thành vào người Vân Dật, nhất định bây giờ bọn họ đang sống rất hạnh phúc.
Dạ Lăng Hàn đang chìm đắm trong hối hận với dày vò......
Nếu không phải vì còn Tuế Tuế, có lẽ hắn đã gục ngã từ lâu rồi.
Dạ Lăng Hàn xử lý hết công việc ở công ty xong nhận ra nãy giờ Tuế Tuế không có động tĩnh gì, hắn mở cửa phòng đi ra ngoài thì nhìn thấy Tuế Tuế kéo vali trẻ em đi ra ngoài.
"Đi đâu?" Dạ Lăng Hàn nhíu mày, thấy bộ dạng của Tuế Tuế với bộ dạng bỏ nhà đi bụi giống nhau y đúc.
"Con đến nhà chú xinh đẹp ở ạ."
Tuế Tuế vẫy tay với Dạ Lăng Hàn: "Bố ơi, bái bai!"
"Đứng lại!" Sắc mặt của Dạ Lăng Hàn xám xịt: "Ai cho phép con đến đó?"
"Tôi cho phép." Vân Dật bước lên cầu thang, khuôn mặt xinh đẹp phủ kín sương lạnh.
"Dạ Lăng Hàn, Tuế Tuế không phải con của một mình anh, tôi có quyền đưa thằng bé đi."
Dạ Lăng Hàn không ngờ rằng Vân Dật không có dấu hiệu mà xuất hiện ở trước mặt hắn, chân tay hắn luống cuống đứng ngốc ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.