Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 147: Anh có thể ôm em một cái được không




Vân Dật dắt tay Tuế Tuế, nhận lấy hành lí trong tay bé, nói với Dạ Lăng Hàn: "Tôi đưa Tuế Tuế đi."
Dạ Lăng Hàn không kịp nghĩ nhiều, lắc mình chắn trước mặt hay người, ánh mắt tha thiết nhìn Vân Dật: "Em...... Anh......"
Hắn nói năng lộn xộn không biết nên nói cái gì cho phải, muốn ngăn Vân Dật đưa Tuế Tuế đi, nhưng lại biết bản thân không tư cách nói lời này.
Tuế Tuế là con của hắn, nhưng cũng là con của Vân Dật.
Giữa bọn nó có sự trói buộc mạnh nhất, hiện tại lại giống như người xa lạ.
Tim Dạ Lăng Hàn đau nhói, đáy mắt kéo mãn tơ máu, thanh âm gian nan thống khổ: "Khi nào anh có thể gặp lại thằng bé?"
"Anh không cần, tôi sẽ chăm sóc Tuế Tuế tốt."
Lời nói tuyệt tình của Vân Dật đâm sâu vào tâm của Dạ Lăng Hàn, sắc
mặt của hắn tái nhợt, môi run rẩy.
Qua hơn nửa ngày, hắn mới hoảng hốt gật gật đầu: "Tốt...... Tốt......"
Tốt cái gì?
Một chút cũng không tốt.
Mất đi Tuế Tuế, mất đi Vân Dật, hắn tồn tại còn có ý nghĩa gì?
Dạ Lăng Hàn đã đồng ý để cậu đưa Tuế Tuế đi nhưng trong lòng của Vân Dật một chút cũng không thoải mái.
Đặc biệt là nhìn thấy biểu cảm đau thương nghèo nàn trên mặt của Dạ Lăng Hàn khiến cậu cảm giác như là có châm đang đâm vào tim cậu, nỗi đau ấy khiến cậu vừa mờ mịt vừa bực bội.
Cậu không muốn bị Dạ Lăng Hàn làm ảnh hưởng tâm trạng liền dắt tay Tuế Tuế chuẩn bị rời đi.
Dạ Lăng Hàn đột nhiên mở miệng nói: "Có thể ăn với anh một bữa cơm không?"
Giống như sợ Vân Dật sẽ cự tuyệt, ngay sau đó hắn lại nói: "Chỉ là ăn cơm, sẽ không chậm trễ thời gian của em đâu."
Vân Dật mím môi không nói chuyện.
Tuế Tuế ngẩng đầu nhìn cậu, lắc lắc cánh tay: "Chú ơi, chúng ta ăn cơm cùng với bố đi ạ! Con cảm thấy bố thật đáng thương."
Giọng nói mềm như bông giống như một bàn tay nắm lấy trái tim của Vân Dật khiến hô hấp của cậu cứng lại.
Cậu đương nhiên nhìn ra mất mát trong giọng nói của Dạ Lăng Hàn, trong thoáng chốc cậu đã bị rung động.
Nhưng chỉ cần nghĩ lại những thương tổn hắn đã gây ra cho cậu, Vân Dật liền cảm thấy người đàn ông này không đáng đồng tình.
"Chú ơi, sao chú không nói gì ạ?"
Tuế Tuế trông mong mà nhìn Vân Dật: "Nếu chú không muốn ăn cơm cùng bố con, con cũng sẽ không ăn."
Tuế Tuế như vậy khiến Vân Dật không thể không nghe: "Vậy chúng ta ăn cơm ở đây, ăn cơm xong chú dẫn con về nhà."
"Được ạ! Con đã muốn đến nhà của chú từ lâu lắm rồi."
Tuế Tuế hoan hô nhảy nhót, tâm tình cực kì tốt.
Dạ Lăng Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ vui vẻ của thằng bé, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười đó ở trong mắt Vân Dật lại đầy chua xót.
Dạ Lăng Hàn gọi điện thoại dặn nhà hàng mang đồ ăn tới, đều là những món mà Vân Dật và Tuế Tuế thích ăn.
Nhìn đồ ăn trên bàn, Vân Dật khó mà nuốt xuống.
Dạ Lăng Hàn gắp thức ăn cho Tuế Tuế, thấy Vân Dật không động đũa liền vội nói: "Đồ ăn không hợp sao? Còn muốn ăn thêm gì không? Anh dặn nhà hàng mang đến."
"Không cần phiền phức." Vân Dật nói: "Tôi không đói bụng."
Sau khi phát tình cậu đã ăn cơm. Nhưng không có tâm tình ăn uống, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu.
"Con......con cũng không đói bụng." Tuế Tuế xoa bụng nhỏ, ngượng ngùng cười nói: "Vẫn đang no ạ."
Vân Dật nghi hoặc nói: "Ăn như thế đã no rồi sao? Vừa nãy không phải con nói rất đói sao?"
"Bây giờ không đói bụng."
Lúc chiều thật ra Tuế Tuế đã ăn cơm rồi, bụng nhỏ tròn vo, một miếng cũng không ăn thêm được.
Dạ Lăng Hàn nói: "Lúc sáu giờ thằng bé đã ăn cơm rồi, lúc này chắc chưa đói bụng. Em ăn trước đi, cứ kệ nó."
Vân Dật nhíu mày, trầm mặt nhìn về phía bánh bao nhỏ vừa bị vạch trần kia.
Đôi mắt uy áp khiến Tuế Tuế lo sợ bất an, lí nhí nhận sai: "Chú ơi, con sai rồi! Con không nên nói dối."
Môi của Vân Dật mím lại, rất hiển nhiên cơn giận còn chưa biến mất.
"Xảy ra chuyện gì?" Dạ Lăng Hàn nhìn về phía Tuế Tuế: "Dạ Ức Nhiên, con làm sai chuyện gì rồi?"
Tuế Tuế vân vê đầu ngón tay, cúi đầu không dám nói lời nào.
Ánh mắt của Dạ Lăng Hàn trầm xuống: "Nói!"
"Oa! Bố thật đáng sợ, chú ơi cứu con!"
Tuế Tuế chui đầu vào lòng của Vân Dật gắt gao ôm eo cậu: "Chú ơi, cứu con, cứu con! Từ nay về sau con sẽ không bao giờ nói dối nữa."
Nghe thấy tiếng xin tha, Vân Dật cảm giác cực kì bất đắc dĩ.
Duỗi tay chụp lên mông nhỏ của Tuế Tuế nói: "Không có lần sau, nếu không sẽ đánh mông."
Tuế Tuế ra sức gật đầu: "Không có lần sau, thật sự không có!"
Dạ Lăng Hàn cảnh cáo nhìn Tuế Tuế, không tiếp tục truy vấn nữa.
Biết được Tuế Tuế nói dối, lửa giận trong lòng Vân Dật cũng dần tiêu tán, sắc mặt cũng hòa hoãn rất nhiều.
Xem ra là cậu hiểu lầm Dạ Lăng Hàn.
Bởi do hiểu lầm, Tuế Tuế rất an tĩnh ngồi trên ghế nghịch ngón tay.
Dạ Lăng Hàn không động đũa, Vân Dật cũng không, hai người trầm mặc.
Nếu bữa cơm này cứ như vậy kết thúc, hắn sẽ không có lý do để giữ Vân Dật, muốn nhìn em ấy thêm một chút cũng không được. Dạ Lăng Hàn nỗ lực tìm chủ đề nói chuyện. Nhưng cuối cùng vẫn không dám nói câu nào.
Hắn sợ Vân Dật sẽ thấy hắn phiền, sợ chọc bực Vân Dật xong đến cơ hội ở chung cũng không có.
Không khí trên bàn cơm quá áp lực khiến Vân Dật không chịu nổi: "Tuế Tuế, con ăn thêm nữa không?"
Tuế Tuế lắc đầu.
Vân Dật nói: "Chúng ta đi thôi!"
Dạ Lăng Hàn muốn giữ lại nhưng không có bất cứ lý do gì.
Hắn giật môi, cuối cùng cũng không nói ra được gì.
Vân Dật dắt tay Tuế Tuế đi ra ngoài cửa, Dạ Lăng Hàn cầm vali đặt vào cốp xe.
Tuế Tuế trèo lên ghế sau ngồi xong liền quay qua vẫy tay với Dạ Lăng Hàn: "Bố ơi, hẹn gặp lại!"
Giọng của Dạ Lăng Hàn đầy gian nan: "Hẹn gặp lại!"
Vân Dật nâng bước đến buồng lái bỗng nhiên cổ tay bị nắm lấy.
Dạ Lăng Hàn kinh ngạc nhìn tay mình đang nắm lấy cổ tay của Vân Dật, đây hoàn toàn là bản năng, sau khi lấy lại tinh thần mới ý thức được bản thân đang làm gì.
Vân Dật nhíu mày nhìn hắn.
"Anh có thể ôm em một cái không?"
Dạ Lăng Hàn biết yêu cầu hiện tại của hắn là quá mức, nhưng hắn thật sự không nhịn nổi nữa.
Hắn không khống chế được cảm xúc, hắn thật sự không muốn Vân Dật cứ rời đi như vậy.
"Một lần cuối cùng. Thật sự chỉ có lần này thôi."
Dạ Lăng Hàn dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Vân Dật, đáy mắt khẩn cầu khiến trong lòng Vân Dật lên men.
Dạ Lăng Hàn không đợi cậu nói đồng ý, hắn đi đến ôm Vân Dật vào lòng.
Ngửi thấy mùi trên người cậu, Dạ Lăng Hàn chậm rãi nhắm mắt lại: "Cậu ta hẳn là đối xử với em rất tốt! Dù gì thì em tốt như vậy, hắn khẳng định sẽ rất yêu ngươi. Chỉ có anh ngu ngốc không biết quý trọng."
Trong lúc Vân Dật không biết phải làm gì thì Dạ Lăng Hàn đã buông cậu ra, kết thúc nhanh chóng nhưng hắn vẫn còn lưu luyến.
"Em về đi!"
Dạ Lăng Hàn xoay người, không hề nhìn Vân Dật.
Hắn sợ hắn nhìn nhiều thêm một chút nữa sẽ không nhịn được muốn giữ Vân Dật lại.
Hắn làm gì có tư cách ở bên Vân Dật? Đến cơ hội theo đuổi Vân Dật để làm lại từ đầu cũng không có!
Trước đây là hắn không biết quý trọng, làm nhiều chuyện sai như vậy, những đau khổ hiện tại do ông trời trừng phạt.
Hắn không hiểu yêu là gì, đến quyền yêu cũng không có!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.