Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 162: Vân Dật chảy máu




Sau khi gặp bác sĩ, tâm trạng của Vân Dật rơi hẳn xuống vực, cậu chưa bao giờ mong chờ kì phát tình đến như vậy.
Chỉ cần kì phát tình đến là biết cậu không mang thai.
Cậu có thể nhanh chóng điều dưỡng tốt cơ thể, nhanh xoá được kết ấn. Sau khi xoá kết ấn, cậu cùng Dạ Lăng Hàn liền hoàn toàn không còn quan hệ.
Về sau cậu đi Dương quan đạo của cậu, Dạ Lăng Hàn đi cầu độc mộc của hắn, bọn họ không còn gặp lại.
Đêm nay, Vân Dật không thể ngủ yên nổi.
Trằn trọc đến nửa đêm, vất vả mãi mới nhắm mắt, trong lúc mê mang cậu cảm nhận được một âm thanh nhỏ truyền đến.
Vân Dật mở choàng mắt, trong bóng đêm, cậu đối diện với một đôi mắt nóng rực.
Không đợi cậu kịp kêu lên, người nọ liền nhanh chóng đi trước một bước, che miệng cậu lại: "Nhiên Nhiên, em đừng la."
Dạ Lăng Hàn!
Mặt Vân Dật sầm xuống. Cậu không muốn nhìn nhất chính là tên Dạ Lăng Hàn này, vậy mà hắn còn cố tình xuất hiện trước mặt cậu.
Vân Dật huých mạnh tay về phía sau, Dạ Lăng Hàn nghiêng mình tránh đi, một tay nắm lấy cổ tay của cậu rồi ghì chặt trong lòng.
Cơ thể bị bao bởi hơi thở của Dạ Lăng Hàn khiến Vân Dật cứng đờ.
Sự việc ở suối nước nóng lập tức hiện lên trong đầu. Vân Dật nổi điên lên, muốn thoát khỏi Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn quá nhớ nhung Vân Dật, ôm chặt cậu không buông tay.
Có trời mới biết trong khoảng thời gian này hắn đã nhớ Vân Dật biết bao nhiêu, nếu không phải Dịch Tầm phái người nhìn chằm chằm hắn thì hắn đã sớm tới gặp Vân Dật rồi.
"Nhiên Nhiên, em đừng gọi người tới. Anh và em nói chuyện chút, nhìn em một lát anh sẽ đi luôn. Anh cầu xin em, cho anh vài phút thôi. Anh thật sự sẽ không làm bất cứ hành động gì khác."
Cánh tay của Dạ Lăng Hàn vẫn còn bó thạch cao, một tay không giữ được Vân Dật.
Hắn chỉ bỏ tay khỏi miệng Vân Dật, trong bóng đêm si mê mà nhìn cậu.
"Cút!" Vân Dật quát khẽ ra tiếng.
"Anh có chuyện muốn hỏi em, hỏi xong anh lập tức cút."
Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm cậu: "Em...... Có phải em mang thai không?"
Hai chữ "mang thai" thành công khiến Vân Dật nổi điên, cậu lạnh lùng nói: "Không có."
"Em đừng gạt anh! Nếu thật sự mang thai......"
Vân Dật giơ tay, tiếng chát vang dội ngăn Dạ Lăng Hàn hỏi tiếp.
"Nhiên Nhiên, anh biết tâm tình em hiện giờ không tốt. Nếu đánh anh có thể khiến em thoải mái, vậy em đánh đi."
Dạ Lăng Hàn đứng bất động, tính tính muốn để Vân Dật nguôi giận trước đã.
"Cút!"
Vân Dật không muốn nói thêm với hắn một chữ nào.
"Em trả lời câu hỏi của anh trước đã, có phải em......"
"Không phải!" Vân Dật chặn lời hắn, giọng đầy căm phẫn nói: "Cho dù có, tôi cũng không muốn."
Dạ Lăng Hàn biết cậu nói được làm được, thật sự có thể đi phá thai.
"Nhiên Nhiên, anh cầu xin đừng bỏ con. Nếu em không cần nó thì chỉ cần sinh xong rồi để anh nuôi cho."
Không ai có thể không cần con mình được, còn lại là bất đắc dĩ bị ép.
"Cút! Cút ra ngoài cho tôi!"
Vân Dật hét lớn, giữ chặt cánh tay Dạ Lăng Hàn kéo hắn ra khỏi phòng.
Nghe thấy giọng của Vân Dật, Vân Tùng với người giúp việc cuống quít chạy lên tầng.
Đến khi nhìn thấy Dạ Lăng Hàn đang đứng ngoài hành lang, sắc mặt Vân Tùng cực kỳ khó coi.
Nhưng ông vẫn lịch sự, bày ra tư thế tiễn khách: "Dạ tổng, xin mời!"
Dạ Lăng Hàn nhìn cửa phòng đóng chặt lại thở dài thành tiếng.
Hắn đi xuống tầng, Vân Tùng đi theo phía sau hắn.
Lúc Dạ Lăng Hàn đi tới cửa liền quay đầu lại nhìn về phía Vân Tùng: "Có phải Nhiên Nhiên có thai không?"
Vân Tùng nói: "Không phải! Thân thể thiếu gia không thoải mái nên bác sĩ tới kiểm tra."
Dạ Lăng Hàn không thể hình dung được cảm xúc hiện tại, có chút nhẹ lòng nhưng cũng có thất vọng.
Thật ra hắn rất mong Vân Dật mang thai, như vậy nhất định Vân Dật sẽ vì con mà tha thứ cho hắn.
Vân Tùng nhìn thấy tâm tư của hắn, nhíu mày nói: "Dạ tổng, nếu cậu còn muốn thiếu gia nhà tôi khỏe mạnh hạnh phúc thì tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa. Bây giờ cảm xúc của cậu ấy rất không ổn định, nói không chừng sẽ làm ra chuyện nghiêm trọng. Cho nên, cậu đừng ép thiếu gia nhà tôi nữa!"
Hiện tại Vân Dật giống như dây cung kéo hết cỡ, nói không chừng ngày nào đó chịu không nổi nữa sẽ gãy tung.
Cưỡng chế đánh dấu Vân Dật, việc này quả thật quá phận. Trong lòng Dạ Lăng Hàn rất rõ ràng việc hắn làm như vậy là không đúng, nhưng hắn không có biện pháp, hắn chỉ muốn được ở bên Vân Dật. Nếu không đánh dấu Vân Dật là cậu sẽ đính hôn với Dung Thành mất, đến lúc đó hắn sẽ không còn chút cơ hội nào nữa.
"Nếu có chuyện gì xảy ra phiền ông báo cho tôi biết."
Dạ Lăng Hàn rời khỏi biệt thự nhưng không có rời đi luôn mà đứng ở biệt thự đối diện.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía phòng Vân Dật.
Trong phòng không bật đèn nhưng hắn biết Vân Dật không ngủ được.
Dạ Lăng Hàn hối hận vì chạy đến đây vào lúc muộn như này, mấy ngày nay tâm tình Vân Dật không tốt, nhất định là không ngủ được.
Tất cả là tại cuộc điện thoại của nhóc con kia khiến hắn đứng ngồi không yên.
"Dạ tổng, thỉnh ngài rời đi."
Bảo tiêu của Dịch Tầm tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Ngài đừng làm khó chúng tôi, hy vọng ngài mau rời khỏi."
Dạ Lăng Hàn nói: "Không cần cậu hối, tôi tự nhiên sẽ đi. Khi nào em ấy ngủ tôi sẽ đi."
Bảo tiêu khó xử nói:"Tốt hơn là ngài hãy rời khỏi sớm đi ạ! Chúng tôi còn phải báo cáo với ngài tổng thống."
"Em ấy vẫn chưa ngủ, tôi phải chờ em ấy ngủ mới có thể đi."
Dạ Lăng Hàn dựa vào cái cột bên cạnh, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú cửa sổ phòng Vân Dật: "Tôi khẳng định hiện giờ em ấy vẫn chưa ngủ, bây giờ nhất định em ấy rất hận tôi. Tôi cũng không muốn khiến mọi chuyện xảy ra như vậy, nhưng tôi không khống chế được bản thân. Các người đều cảm thấy tôi tra, là hỗn đản, không ai hiểu được tâm trạng của tôi khi mất đi em ấy. Khi đó, tôi hận không thể chết theo em ấy luôn. Bây giờ tôi biết em ấy vẫn còn sống, tôi thật sự không thể chết được. Tôi muốn sống cùng em ấy, cả đời này đều phải ở bên nhau. Chết cũng nằm chung một mộ."
Dạ Lăng Hàn cứ lải nhải nói, mặc kệ bảo tiêu có nghe hay không.
Kì thật hơn nửa những lời là hắn tự nói cho hắn nghe.
Hắn không đi, bảo tiêu cũng không thể cường ngạnh đuổi hắn đi.
Dịch Tầm phân phó, không được để Dạ Lăng Hàn xuất hiện trước mặt Vân Dật nhưng cũng không nói không cho hắn chờ bên ngoài.
Dạ Lăng Hàn đứng ở ngoài, liền đứng đến bốn giờ sáng.
Ánh nắng ban mai dần ló rạng, Dạ Lăng Hàn cử động xương khớp rồi nói với bảo tiêu: "Tôi đi đây! Vất vả mấy cậu, tối nay tôi lại đến!"
Bảo tiêu kinh ngạc: "Tối nay lại đến?"
"Tôi sẽ chỉ đứng ở ngoài thôi, không đi vào." Dạ Lăng Hàn nói xong liền gọi điện cho trợ lí tới đón hắn đến công ty.
Sau hôm đó, ban ngày Dạ Lăng Hàn ở công ty xử lý công vụ, ban đêm đứng ở ngoài cửa trông Vân Dật.
Bảo tiêu thấy hắn không có ý xông vào nên cũng không ngăn hắn nữa.
Ngày nào Dạ Lăng Hàn cũng nhìn chằm chằm cửa sổ phòng Vân Dật, chỉ là một cánh cửa bình thường, từ chỗ hắn không thể nhìn thấy trong phòng nhưng hắn muốn nhìn, dường như như vậy mới khiến hắn an tâm.
Từ sau hôm Dạ Lăng Hàn xuất hiện, Vân Dật liền tịch thu đồng hồ với điện thoại của Tuế Tuế.
Tuế Tuế biết bé gặp rắc rối cũng không dám phản kháng, ngoan ngoãn giao hết đồ ra.
Kì phát tình của Vân Dật vẫn chưa tới, đảo mắt đã qua mười ngày.
Mỗi ngày cậu đều mong chờ, tinh thần sắp hỏng đến nơi rồi.
Từ hôm bị đánh dấu cũng đã gần một tháng, lúc này đã có thể kiểm tra xem có thai hay không, nhưng Vân Dật không dám đến bệnh viện.
Cậu thôi miên bản thân, để chính mình cảm thấy bản thân không mang thai.
Hôm nay, cậu lo lắng không ngủ được, muốn ra ngoài hóng gió chút.
Cứ ở mãi trong phòng cậu sợ cậu sẽ phát điên mất.
Vân Dật một mình rời khỏi biệt thự đi, trên đường có rất nhiều đèn, soi mặt đường sáng ngời.
Cậu đi thẳng đến bờ hồ hóng gió.
Ban đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng gió sàn sạt thổi qua các tán lá.
Vân Dật đứng bên hồ một lúc lâu, đến tận khi trên vai bỗng xuất hiện một cái áo khoác cậu mới lấy lại tinh thần.
"Nhiên Nhiên, đến lúc quay về rồi."
Nghe thấy giọng của Dạ Lăng Hàn, biểu cảm của Vân Dật lập tức thay đổi, mặt đầy phẫn nộ ném áo khoác vào người Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn bắt được áo khoác, đi theo phía sau cậu: "Nhiên Nhiên, em đừng nóng giận! Việc đó là anh sai, anh hết cách rồi nên mới dùng đến hạ sách này. Chỉ cần em không kết hôn với Dung Thành, em bảo anh làm gì cũng được."
"Dạ Lăng Hàn, sao anh không mau chết đi! Anh mà chết tôi sẽ rất vui vẻ."
Vân Dật chưa bao giờ thấy bản thân là người độc ác, nhưng đối diện với Dạ Lăng Hàn khiến cậu lương thiện không nổi.
"Không được nói những lời này. Nếu trong lòng em thấy không thoải mái thì đánh anh đi, đừng tức giận không tốt cho cơ thể."
Dạ Lăng Hàn dây dưa mãi khiến Vân Dật cực kì bực, cậu đấm một quyền lên mặt Dạ Lăng Hàn: "Cút khỏi tầm mắt tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh."
Dạ Lăng Hàn lùi về phía sau một bước, nhưng rất nhanh lại đứng trước mặt cậu: "Anh nhìn thấy em vào đến nhà anh liền cút."
Vân Dật siết tay, đối với tên da mặt dày này vừa phẫn nộ vừa không biết nói gì.
Cậu không muốn tiếp tục dây dưa với Dạ Lăng Hàn nữa liền nhanh chóng đi về.
Dạ Lăng Hàn đi sau cách cậu một mét, không nhanh không chậm theo sau, không có chắn cậu.
Sau khi Vân Dật quay về biệt thự, Dạ Lăng Hàn lại đứng ngoài cổng nhìn cửa sổ phòng Vân Dật.
Vân Dật kéo rèm ra liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đáng hận kia, tâm tình lại càng thêm bực bội.
Âm hồn không tan!
Cậu mắng một tiếng, buông rèm trèo lên giường nằm.
Dạ Lăng Hàn khoảng 3, 4 giờ đã rời đi, hôm nay hắn có cuộc họp tương đối quan trọng.
Về đến nhà thay quần áo, lúc chuẩn bị rời đi liền gặp Đoạn Dịch Chân.
"Con trai, mặt của con làm sao thế này?"
Đoạn Dịch Chân lo lắng mà nhìn hắn: "Sao lại bị thương nặng thế này chứ? Mau đi xử lí vết thương."
"Con đang rất bận!"
Dạ Lăng Hàn trả lời có lệ, lên xe.
"Thằng nhóc này, mẹ còn chứ nói xong đâu."
Đoạn Dịch Chân còn chưa nói xong Dạ Lăng Hàn đã lái xe đi mất.
Rốt cuộc có coi bà mẹ này là mẹ nữa không đây? Càng ngày càng quá phận.
Đoạn Dịch Chân thầm mắng, thuê thám tử tra xem gần đây Dạ Lăng Hàn đã đi những đâu.
Đến khi biết được Dạ Lăng Hàn bị thương có liên quan đến Vân Dật, Đoạn Dịch Chân nổi giận đùng đùng. Tên kia không chỉ giống Kỷ Nhiên, lại còn ngang nhiên đánh con của bà ta, quả thực không biết sống chết.
Vân Dật hẹn gặp đạo diễn bàn chuyện, mới từ công ty đi ra đã bắt gặp một đám phóng viên chen chúc xông về phía cậu.
Microphone cùng camera nhắm thẳng mặt cậu, điên cuồng chụp hình.
"Vân thiếu, có phải cậu và Dạ Lăng Hàn đang hẹn hò không?"
"Nghe nói cánh tay của Dạ tổng bị cậu đánh gãy, cậu vì yêu sinh hận nên trả đũa Dạ Lăng Hàn. Xin hỏi việc này là thật chăng?"
"Dạ tổng muốn đính hôn với Omega, cậu vì tranh giành tình cảm mà tìm đám lưu manh đánh dấu cậu ta. Xin hỏi việc này là thật chăng?"
"Vân thiếu, cậu và Dạ tổng rốt cuộc có quan hệ như thế nào?"
Bảo tiêu ngăn đám phóng viên, trợ lý che chở Vân Dật lách ra ngoài.
Một đoạn đường ngắn ngủi bị đám phóng viên vây kín không đi ra được.
"Cậu ta chính là thấy gia đình chúng tôi có tiền, ỷ vào việc bản thân giống con dâu đã mất của tôi đến tám phần, coi con trai tôi như chong chóng mà quay. Con trai tôi là nhớ nhung con dâu cũ, trước đây đã yêu đến thảm. Con dâu tôi vì chuyện ngoài ý muốn mà qua đời, con trai tôi đau khổ khôn nguôi, nhớ mãi không quên thằng bé. Nếu không phải cậu ta lớn lên giống con dâu tôi đời nào con trai tôi để cậu ta vào mắt. Vân Dật chính là một người vô liêm sỉ, đời sống sinh hoạt thì hỗn loạn, lừa gạt tình cảm của con trai tôi!"
Đoạn Dịch Chân đột nhiên lao tới, giơ lên tát vào mặt Vân Dật.
Vân Dật nắm lấy cổ tay của bà ta, xoay bà ta lại rồi đẩy Đoạn Dịch Chân ngã xuống đất.
Một lần nữa nhìn thấy Đoạn Dịch Chân sau bốn năm, Vân Dật chỉ muốn chém bà ta thành nghìn mảnh.
Cậu tức giận, quát: "Khi nào biết rõ sự tình rồi hẵng đi gây chuyện, là con trai bà cứ quấn lấy tôi đấy. Mong bà quay về dạy lại con trai bà đi, bảo hắn cút xa khỏi tôi một chút."
"Rõ ràng là mày câu dẫn nó, mày dám làm không dám nhận!"
Đoạn Dịch Chân ngồi trên mặt đất la lối khóc lóc lăn lộn, kêu trời khóc đất: "Các phóng viên, các anh mau phơi bày bộ mặt thật của cậu ta đi. Là cậu ta quyến rũ con trai tôi, con trai tôi đã có vị hôn thê, hai người chúng nó đã sống với nhau một khoảng thời gian khá lâu rồi. Vì để chia rẽ bọn nó, Vân Dật đã bắt cóc con dâu tương lai của tôi, còn để đám lưu manh đánh dấu thằng bé. Sau khi chuyện xảy ra, con dâu tương lai của tôi chịu nhục mà tự sát. Loại người ác độc như vậy, cậu ta chính là khối u của xã hội!"
Sau khi Đoạn Dịch Chân nói xong phóng viên lập tức oanh tạc Vân Dật.
Vấn đề càng lúc càng quá mức, sắc mặt Vân Dật dần trở nên khó coi.
Trợ lý nhận thấy cảm xúc của Vân Dật thay đổi, sợ cậu mất khống chế, âm thầm nhắc nhở nói: "Vân thiếu, cậu đừng để bị trúng kế. Chúng ta đi trước! Ở đây đều có camera, sẽ ghi lại hành động của bọn họ. Xong việc sẽ tìm luật sư khởi tố."
Vân Dật ở giới giải trí, đương nhiên biết lúc này không được trả lời.
Cậu kìm nén phẫn nộ, chuẩn bị rời đi cùng trợ lý.
Bộp!
Một quả trứng thối bay về phía Vân Dật.
Cũng may có trợ lý che chắn, nhưng vẫn có chất lỏng bốc mùi bắn lên người cậu.
Trứng vừa ném xong liền đến lá rau cải, hiện trường một mảnh hỗn loạn.
Nhìn Vân Dật bị vây lại tấn công, Đoạn Dịch Chân đắc ý cười.
Đấu với tao à, mày vẫn còn non lắm!
Không biết có mấy người già ở đâu đi đến, giơ gậy chống đánh về phía Vân Dật.
Tất cả đều là người già tóc đã bạc trắng, không ai dám động vào.
Vân Dật chỉ mang theo bốn bảo tiêu, hai người ngăn phóng viên, hai người còn lại giữ đám cụ già, nhưng vẫn có người chui qua được, giơ cây gậy to bằng miệng chén đánh vào người Vân Dật.
Vân Dật nghiêng mình tránh, lại không có chú ý đống trứng vỡ dưới đất.
Cậu trượt chân ngã xuống đất.
Một cơn đau đớn từ bụng xuất hiện, nháy mắt lan rộng ra, đau đến mức trước mắt cậu tối sầm.
"A Kiện!"
Vân Dật gọi tên trợ lý.
Trợ lý lúc này mới thấy cậu ngã, cuống quít chạy đến dìu cậu: "Vân thiếu, cậu có sao không?"
"A Kiện! Gọi điện thoại!"
Vân Dật đã chút bất an, cơn đau này khiến cậu hoảng loạn.
Cậu đứt quãng nói: "Mau.....Mau gọi cấp cứu!"
Vừa dứt lời Vân Dật liền lịm đi.
Trợ lý sợ hãi, cuống quít gọi cứu thương. Sau khi báo địa điểm, trợ lý cất điện thoại chuẩn bị đỡ Vân Dật lên, liền nhìn thấy dưới chỗ cậu ngã có một mảng máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.