Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 164: Quỳ đến khi nào tôi nguôi giận mới thôi




Ba ngày!
Dạ Vân Bình cùng Đoạn Dịch Chân đợi ở ngoài biệt thự của Vân Dật ba ngày, quản gia chặn hai người họ ngoài cửa, không cho phép hai người đặt chân vào biệt thự nửa bước.
Tập đoàn Dạ thị bị tổn thất nặng, tràn ngập nguy cơ phá sản, Dạ Vân Bình lòng nóng như lửa đốt, ông ta không chờ nổi nữa, đi đến nhấn chuông.
Cửa bên trong từ từ mở ra, quản gia nhìn thấy người đến là Dạ Vân Bình thì nhíu mày nói: "Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, thiếu gia nhà tôi không ở nhà."
"Khi nào Vân thiếu quay về?" Dạ Vân Bình cười nịnh nọt: "Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu ấy."
"Không biết! Thiếu gia ở đâu đâu phải chuyện mấy người chúng tôi được phép biết."
Quản gia đen mặt: "Ông mau về đi, không cần đợi nữa."
"Tôi thật sự có việc tìm Vân thiếu, tôi vào trong nhà chờ cậu ấy."
Dạ Vân Bình nói xong liền muốn xông vào luôn, quản gia lập tức ngăn ông ta lại: "Đứng lại! Ai cho phép ông tiến vào? Ông còn dám xông vào thì đừng trách tôi gọi bảo tiêu đến."
Dạ Vân Bình trước giờ là người có địa vị cao, trước đến nay chưa bị người như này nào quát bao giờ, đây lại còn là một tên quản gia.
Mặt ông ta trầm xuống, muốn nổi cáu nhưng lại cố kị thân phận của Vân Dật nên đành nhịn xuống.
Dạ Vân Bình nhìn cánh cửa đóng chặt, lập tức trút giận lên Đoạn Dịch Chân.
Ông ta tát mạnh vào mặt Đoạn Dịch Chân: "Cái thứ Tang Môn tinh, cưới phải bà đúng là gia môn bất hạnh."
Đoạn Dịch Chân ôm mặt ủy khuất cực kỳ, bà ta khóc lóc nói: "Tôi cũng là vì muốn tốt cho A Hàn! Thân phận Vân Dật tôn quý thì sao, nó cũng chưa xứng với A Hàn được."
"Bà hiểu cái rắm gì! Gia tộc muốn liên hôn với Vân nhiều đếm không xuể! Nếu Dạ gia có thể liên hôn với Vân gia, đối với Dạ gia hay A Hàn đều là sự hỗ trợ cực lớn. Đều do con đàn bà ngu ngốc như bà phá hoại."
Dạ Vân Bình hận không thể bóp chết Đoạn Dịch Chân, tầm nhìn ngắn còn không có não.
"Tôi nào biết nó là người đứng đầu Vân gia. Người bày mưu bảo tôi tìm phóng viên cũng không nói cho tôi biết. Tôi còn cho rằng nó là một đứa bình thường không quyền không thế giống Kỷ Nhiên thôi. "
Đoạn Dịch Chân biết vậy đã chẳng làm, đáng lẽ bà ta không nên nghe lời tiểu nhân xúi bậy.
Dạ Vân Bình hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Rõ ràng là bà không có đầu óc, người khác châm ngòi thổi gió bà liền làm."
Đoạn Dịch Chân muốn giải thích nhưng lại không dám, trong lòng thầm chửi rủa cái người khơi mào.
Vân Dật ở bệnh viện bảy ngày cơ thể mới dần hồi phục.
Mấy ngày nay Dung Thành vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc cậu, Vân Dật ngoại trừ cảm động lại càng thêm áy náy, cậu nợ Dung Thành quá nhiều.
Hôm nay xuất viện, Dung Thành đi xử lý thủ tục.
"Học trưởng, thủ tục đã xong rồi, chúng ta đi thôi!"
Trên mặt Dung Thành đầy ý cười như nắng xuân ấm áp, Vân Dật cảm thấy tâm tình đang chìm trong bóng đêm dần trỗi dậy.
Vân Dật nói: "Mấy ngày nay vất vả cho cậu rồi."
"Không vất vả! Chăm sóc học trưởng là việc em nên làm."
Dung Thành mở cửa xe cho cậu.
Trong lúc lơ đãng, Vân Dật nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Dạ Lăng Hàn đứng ở ven đường tha thiết nhìn cậu.
Dung Thành cũng nhìn thấy Dạ Lăng Hàn, nhận thấy Vân Dật đang chần chừ, hắn không dấu vết chắn trước mặt Vân Dật: "Học trưởng, làm sao vậy?"
"Không có gì!" Vân Dật thu hồi tầm mắt, ngồi vào trong xe.
Dung Thành cũng ngồi theo sau, phân phó tài xế lái xe.
"Học trưởng, đã liên hệ được với luật sư, cuối tuần này Dạ Lăng Hàn sẽ nhận được giấy."
Dung Thành nói: "Nếu anh muốn đổi ý, hiện tại rút đơn kiện vẫn kịp."
"Tôi sẽ không đổi ý."
Giờ mọi chuyện đã đi đến mức này, Vân Dật hận nhất chính là bản thân mình.
Trải qua quá nhiều đau khổ như vậy, nhận quá nhiều khuất nhục như thế, sao cậu lại có thể quên đi chúng chứ?
Vì sao vẫn còn tình cảm với Dạ Lăng Hàn?
Con không còn, giữa bọn họ sẽ chẳng còn gì để ràng buộc.
Như vậy cũng tốt!
Cậu và Dạ Lăng Hàn hoàn toàn kết thúc.
Dung Thành cẩn thận quan sát biểu cảm của Vân Dật, phát hiện thần sắc của cậu rất kiên quyết, không có một chút rối rắm, trái tim cũng chậm rãi hạ xuống.
Bây giờ Vân Dật đã hoàn toàn thất vọng về Dạ Lăng Hàn rồi.
Xe hơi đi về đến biệt thự, lúc chuẩn bị ngừng xe, bỗng một người chạy đến chặn trước xe.
Tài xế dừng lại xe lại, Dung Thành nhìn thấy Dạ Vân Bình đang đứng chắn trước xe.
Dạ Vân Bình chạy nhanh đến phía ghế sau, nói qua kính xe: "Vân thiếu, tôi là Dạ Vân Bình, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
Ở trong trí nhớ của Vân Dật, Dạ Vân Bình còn tự cao hơn Dạ Lăng Hàn nhiều. Bốn năm trước, Dạ Vân Bình ghét bỏ cậu không xứng với Dạ Lăng Hàn, trào phúng, vũ nhục cậu. Bốn năm sau lại như tên ăn mày hèn mọn đợi ở cửa nhà cậu.
Đám người Dạ gia đúng là khiến người ta ghê tởm.
Cửa sổ xe kéo xuống, sườn mặt lạnh lùng của Vân Dật lộ ra: "Ông không có tư cách nói chuyện với tôi."
Từ sau khi nhìn thấy mặt của Vân Dật, trong lòng Dạ Vân Bình liền khiếp sợ không thôi.
Tại sao cậu ta lại giống Kỷ Nhiên một cách đáng sợ như vậy?
Chẳng lẽ......
Dạ Vân Bình chợt nảy ra một suy đoán lớn mật, nhưng rất nhanh đã bị bác bỏ.
Không có khả năng!
Cậu ta tuyệt đối không phải Kỷ Nhiên!
Kỷ Nhiên chỉ là một đứa nghèo nàn không quyền không thế, sao có thể lắc cái đã biến thành người đứng đầu Vân gia được.
Dạ Vân Bình cắt đứt suy nghĩ, nở nụ cười nói: "Vân thiếu, sự việc mấy hôm trước là do vợ tôi không đúng, tôi đích thân đưa vợ tôi tới xin lỗi cậu."
Dạ Vân Bình kéo Đoạn Dịch Chân đến quát lớn nói: "Còn không mau xin lỗi Vân thiếu."
Hai má Đoạn Dịch Chân sưng đỏ, đầu bù tóc rối, cả người đầy chật vật, nào còn cái khí thế cao ngạo như trước.
Bà ta khom lưng, hèn mọn mở miệng xin lỗi: "Vân thiếu, là tôi sai! Là tôi không có biết rõ ràng sự thật, là tôi bịa đặt lung tung, cầu xin cậu hãy tha thứ cho tôi!"
"Loại người như bà có tư cách gì mà nói chuyện với tôi?"
Vân Dật cười lạnh: "Cỡ con trai của bà, căn bản không xứng với tôi. Hắn đứng cạnh tôi chính là một sự sỉ nhục đấy."
Đoạn Dịch Chân như bị sét đánh, sắc mặt nháy mắt trở nên cực kì khó coi.
Vân Dật nói lời này, là những lời bà ta đã từng nói qua với người khác.
Sau khi biết Dạ Lăng Hàn hẹn hò với Kỷ Nhiên bà ta liền đến gây phiền phức cho Kỷ Nhiên.
"Cái loại hèn mọn như cậu có tư cách gì nói chuyện với ta?"
"Cỡ như cậu, căn bản không xứng với con trai ta. Cậu đứng bên cạnh nó chính là một sự sỉ nhục."
......
Bà ta đã từng nói những lời nhục mạ này với Kỷ Nhiên.
Bây giờ Vân Dật đem nguyên câu này đáp trả bà ta.
Đúng là báo ứng mà.
Thấy Đoạn Dịch Chân lề mề không nói gì, Dạ Vân Bình lại tát cho bà ta một cái: "Mau nhận lỗi với Vân thiếu đi."
"Vân thiếu, rất xin lỗi!" Đoạn Dịch Chân hèn mọn khẩn cầu: "Cầu xin cậu tha thứ cho tôi!"
Ngay sau đó Dạ Vân Bình nói: "Vân thiếu, cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, không cần phải tính toán chi li với hạng đàn bà không có đầu óc?."
"Cái gì cũng không hiểu? Bà ta không phải trẻ lên ba. Tôi là người không để bụi bay vào mắt, lúc trước bà ta đối xử với tôi như nào, bây giờ phải đòi lại gấp mười lần." Vân Dật mặt vô biểu tình mà nói: "Dạ phu nhân quỳ ở đây đi, quỳ đến tôi nguôi giận mới thôi."
"Quỳ xuống!" Dạ Vân Bình quát lớn, một chân đá lên đùi Đoạn Dịch Chân.
Đoạn Dịch Chân quỳ rạp xuống đất, bộ dáng hèn mọn chật vật tới cực điểm.
"Vân thiếu, cậu xem như vậy được chưa?" Dạ Vân Bình cúi đầu khom lưng, nào còn vẻ uy nghiêm như ngày xưa nữa: "Cậu yên tâm, vợ tôi sẽ quỳ ngoài cổng, khi nào cậu nguôi giận thì mới đứng lên."
Vân Dật hơi mỉm cười, nụ cười lạnh lùng: "Nếu đã là vợ chồng, Dạ tiên sinh cũng cùng nhau quỳ đi! Vợ chồng không phải nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao."
Nụ cười trên mặt Dạ Vân Bình lập tức tắt ngúm, trước đến giờ ông ta nào phải quỳ xuống trước mặt ai bao giờ, dựa vào cái gì mà bắt ông ta quỳ xuống trước mặt một thằng nhóc chứ.
Vân Dật đối trên xe đi theo bảo tiêu nói: "Giúp Dạ tiên sinh một chút!"
Bảo tiêu xuống xe, đem theo vài bảo tiêu khác đi về phía Dạ Vân Bình.
Dạ Vân Bình bị ấn xuống đất, ông ta cùng Đoạn Dịch Chân cùng nhau quỳ bên ngoài cổng biệt thự.
Cửa sổ xe chậm rãi kéo lên, che đi khuôn mặt Vân Dật, xe hơi khởi động đi vào trong sân.
Vân Dật đi vào trong nhà, Tuế Tuế chạy từ trong phòng chạy ra, nhào vào lòng cậu: "Baba ơi! Baba đã về!"
Vân Dật bế bé con lên: "Mấy ngày nay ở nhà ngoan không con?"
"Đương nhiên ngoan!" Tuế Tuế nâng mặt Vân Dật lên, quan sát kỹ lưỡng: "Baba ơi, bệnh của baba đỡ hơn chưa ạ?"
"Đã tốt hơn nhiều rồi!" Tuế Tuế nựng mặt cậu nói: "Baba ơi, con nghe ông quản gia nói, là bà nội tìm người bắt nạt baba nên baba mới bị thương nằm viện. Bà nội thật quá đáng, về sau con sẽ không gặp bà nội nữa. Bố cũng vậy, sao bố lại để bà nội bắt nạt baba chứ? Bố nói muốn cùng Tuế Tuế bảo vệ baba mà, bố đúng là đại lừa đảo. Baba, con không cần bố nữa! Chúng ta không cần quan tâm tới bố đâu."
Vân Dật nhéo má Tuế Tuế: "Trẻ con không cần nhọc việc của người lớn, con chỉ cần sống vui vẻ là được."
"Tuế Tuế thương baba lắm."
Tuế Tuế ôm cổ Vân Dật, tựa vào vai cậu nói: "Vẫn là chú Dung tốt hơn, chú Dung chưa từng bắt nạt baba, cũng sẽ không để baba buồn."
Vân Dật xoa đầu bé: "Đi chơi đi!"
Tuế Tuế chạy đi tìm Dung Thành chơi, gần đây bé hay chơi cùng Dung Thành, bé cảm thấy rất thích Dung Thành.
Việc Dạ Vân Bình cùng Đoạn Dịch Chân quỳ trước cửa nhà Vân Dật đã đến tai Dạ Lăng Hàn, Chu Tân nói: "Dạ tổng, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?"
Dạ Lăng Hàn nói: "Việc này là mẹ tôi làm sai trước, làm sai thì nên nhận trừng phạt."
Không chỉ có chuyện này không đúng, chuyện trước kia cũng không đúng.
Dạ gia nợ Vân Dật quá nhiều, tốt nhất nên trả lại đầy đủ.
"Dạ tổng, gần đây rất nhiều cung hoá thương huỷ hợp đồng, cho dù phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng cũng muốn huỷ bỏ giao dịch, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Chu Tân sốt ruột nhất vẫn là chuyện này, không có cung hóa thương, nhà xưởng sẽ phải dừng hoạt động.
"Dạ tổng, hẳn là Vân gia đứng ra chặn, cung hóa thương mới có thể......"
Dạ Lăng Hàn cắt lời: "Tìm! Tiếp tục tìm cung hoá thương."
Chu Tân vội vàng: "Chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy. Dạ tổng, hay là ngài đi tìm Vân thiếu thương lượng một chút......"
Dạ Lăng Hàn cười khổ lắc đầu.
Chỗ nào chỉ ra hắn không muốn đi tìm Vân Dật.
"Nếu khiến Dạ thị sụp đổ có thể khiến em ấy nguôi giận, tôi sẽ dâng Dạ thị bằng cả hai tay cho em ấy."
Ánh mắt Dạ Lăng Hàn xám trắng, không có ý niệm sinh sống gì.
Mất đi Vân Dật, hắn chẳng còn gì để lưu luyến.
"Dạ tổng, ngài không thể nghĩ như vậy được. Không có Dạ thị, ngài càng không có tư cách cùng Dung Thành hơn thua."
Chu Tân lòng nóng như lửa đốt: "Dung Thành đã mời luật sư quốc tế tốt nhất đến, lệnh của toà án đã được gửi đến. Lúc này ngài nhất định phải tỉnh táo lên."
"Tôi không muốn Nhiên Nhiên phải đến đó, em ấy muốn Tuế Tuế, tôi sẽ nhường quyền nuôi con."
Dạ Lăng Hàn nói: "Bảo luật sư, tôi đồng ý gặp mặt."
Lần bàn điều kiện này với Vân Dật, có lẽ đây sẽ là lần cuối bọn họ gặp nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.