Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 176: Em không cho anh chạm anh sẽ không chạm




Sau khi có được lịch trình của Vân Dật, Dạ Lăng Hàn đã luyện tập ở nhà rất nhiều, tính toán sẽ tạo một cuộc gặp gỡ tình cờ hoàn mỹ nhất với Vân Dật.
Nhưng kết quả là...... Dạ Lăng Hàn không nói được chữ nào.
"Dạ Lăng Hàn, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Đối mặt với câu hỏi của Vân Dật, Dạ Lăng Hàn á khẩu không trả lời được, hắn muốn làm gì sao?
Đương nhiên là muốn hai người quay lại với nhau, cùng nhau sống chung.
Nhưng hắn nên nói như thế nào Vân Dật mới đồng ý?
Đang lúc Dạ Lăng Hàn luống cuống, Vân Dật đã lướt qua hắn rời đi.
Mắt thấy Vân Dật càng đi càng xa, cuối cùng Dạ Lăng Hàn không kiềm lòng được, hắn vội vàng chạy đến nắm cổ tay Vân Dật: "Cho anh xin một chút thời gian, chúng ta cùng nói chuyện. Anh có rất nhiều lời muốn nói với em."
Vân Dật bị Dạ Lăng Hàn kéo lên sân thượng.
Yến hội ồn ào náo động bị ngăn lại, trên sân thượng có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.
Vân Dật tựa lưng vào rào chắn, nhìn về phía Dạ Lăng Hàn: "Anh muốn nói cái gì?"
"Anh muốn em cho anh xin một cơ hội." Dạ Lăng Hàn gấp gáp nói, hắn sợ Vân Dật không cho hắn cơ hội nói hết câu: "Vân Dật, hãy thử cùng anh đi! Anh nhất định sẽ đối xử tốt với em. Lần này anh tuyệt đối sẽ không khiến em thất vọng. Em xem biểu hiện của anh đi. Nếu biểu hiện của anh không tốt, em không vừa lòng em có thể rời đi bất cứ lúc nào, anh sẽ không lì lợm níu kéo. Anh thật sự đã thay đổi rồi, sẽ không như trước nữa đâu. Em có thể quay lại với anh được không?"
"Có thể!"
Câu trả lời của Vân Dật khiến Dạ Lăng Hàn ngẩn ra, hắn lại thấy ảo giác rồi.
"Em.....Em nói gì cơ?"
Dạ Lăng Hàn không thể tin được mà trợn mắt, hắn nghe thấy cái gì vậy?
Vân Dật nói có thể, đây là thật sự muốn quay lại với hắn sao?
"Chỉ là thử, không ưng tôi sẽ tách ra."
Vân Dật vừa dứt lời đã bị Dạ Lăng Hàn ôm vào trong lòng.
Cậu vừa định thoát ra liền nghe thấy hắn nghẹn ngào nói: "Sẽ không! Em hãy tin anh. Em thử yêu anh lần nữa, nhất định anh sẽ không khiến em thất vọng."
Trong khoảng thời gian này Vân Dật đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định huỷ bỏ hôn ước với Dung Thành.
Sự lưu luyến với Dạ Lăng Hàn khiến cậu bị ảnh hưởng, người đàn ông này đã lấy hết đi tình yêu với dũng khí của cậu, cậu không thể tiến thêm với ai hết.
Vân Dật rũ mắt, nghĩ thầm: Cứ như vậy đi! Cho mình một cơ hội, cũng cho Dạ Lăng Hàn một cơ hội. Thử lại một lần, có lẽ kết quả sẽ khác thì sao?
Tôi hôm đó, Dạ Lăng Hàn không ngủ, hắn thật sự vui đến ngủ không được.
Hôm sau hắn lái xe đến công ty của Vân Dật, đưa ra một bản hiệp định.
Vân Dật nhướng mày: "Đây là cái gì?"
Dạ Lăng Hàn ngồi bên cạnh cậu: "Tối hôm qua anh đã nghĩ rất lâu mới soạn xong cái này, em đọc đi!"
Vân Dật đọc các điều khoản, trang đầu tiên đã khiến cậu líu hết cả lưỡi: "Cần thiết không?"
Dạ Lăng Hàn chắc chắn nói: "Rất cần thiết."
"Em xem, điều thứ nhất là quy định giờ về. Mỗi ngày phải về nhà trước 9 giờ tối, quá thời gian phải ngủ ngoài cửa. Điều thứ hai, cần kiểm soát số lần đi công tác, mỗi tuần đều phải ra ngoài với gia đình một lần, đưa con đi chơi...... Còn có điều thứ năm, không hút thuốc không uống rượu. Đương nhiên, chỗ ăn chơi càng không thể đi."
Dạ Lăng Hàn thao thao bất tuyệt nói: "Những nơi loạn như vậy không được đi, còn có những người không thể dính. Bắt buộc phải giữ khoảng cách."
Vân Dật: "Hà khắc vậy sao?"
"Sao lại gọi là hà khắc? Cái này gọi là sự chung thuỷ giữa vợ chồng với nhau, phải có trách nhiệm với gia đình." Dạ Lăng Hàn lý lẽ hùng hồn: "Còn có mặt sau nữa, em đọc qua đi. Nếu không có vấn đề gì thì kí tên. Sau khi kí xong chúng ta chính thức trở thành người yêu của nhau."
Vân Dật dựa vào sofa, cười như không cười mà nói: "Hiệp định một phía à? Chỉ bắt buộc đối với anh?"
Dạ Lăng Hàn nói năng hùng hồn: "Đúng! Chỉ bắt buộc đối với anh, còn em có thể tuỳ ý, anh sẽ không bắt buộc em. Em chỉ cần bên anh là đủ rồi. Nếu anh vi phạm cái gì em có thể tuỳ lúc mà chia tay."
Vân Dật chỉ vào điều cuối: "Cái này là có ý gì? Không phải nói chỉ mỗi anh làm thôi à?"
"Cái cuối này......" Dạ Lăng Hàn cẩn thận mà nói: "Anh bảo đảm sẽ chung thuỷ, vậy lúc em phát tình có thể tìm một mình anh được không?"
Dạ Lăng Hàn biết Vân Dật không thể dùng thuốc ức chế mãi được, nhỡ may ngày nào đó thuốc ức chế không còn dùng được nữa, Vân Dật đi tìm người khác giải quyết thì hắn biết làm thế nào bây giờ?
Sợ Vân Dật từ chối hắn, Dạ Lăng Hàn cuống quít giải thích: "Anh sẽ không đánh dấu em, chỉ khi nào em yêu cầu anh mới chạm vào em."
Vân Dật đánh giá hắn, ánh mắt dừng ở nơi kín đáo của hắn: "Anh có được không?"
Dạ Lăng Hàn cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của hắn bị khiêu khích, bây giờ hắn hận không thể cởi sạch quần áo ra để chứng minh cho Vân Dật thấy. Nhưng hắn không dám, hắn sợ Vân Dật đuổi hắn đi.
"Anh có thể! Cơ thể anh đã sớm hồi phục lại rồi."
Dạ Lăng Hàn chạm vào tay Vân Dật, thấy cậu không khó chịu liền lập tức nắm lấy: "Chờ đến khi em phát tình, chúng ta thử xem. Anh vẫn lợi hại như trước đây, em thử sẽ biết."
Vân Dật âm thầm bật cười.
Dạ Lăng Hàn hiện tại với Dạ Lăng Hàn trước kia quả thực như hai người khác nhau, rất đáng yêu.
Cậu cầm bút máy kí tên mình xuống hiệp định.
**
Dạ Lăng Hàn tâm nở như hoa, cũng cầm bút kí tên theo.
Hắn nhìn chằm chằm Vân Dật: "Bây giờ em là người yêu của anh."
Vân Dật nhấn mạnh: "Tạm thời."
"Anh có thể biến từ tạm thời thành chính thức. Em chỉ có thể là của một mình anh."
Dạ Lăng Hàn dò hỏi: "Anh có thể ôm em không?"
Vân Dật hơi mỉm cười: "Không thể!"
Dạ Lăng Hàn lập tức suy sụp xuống dưới, hắn rũ đầu: "Không vội! Về sau nhất định sẽ có cơ hội!"
"Vậy khi nào em với Tuế Tuế sẽ dọn về nhà?"
Vân Dật nói: "Tôi nói muốn đến chỗ anh ở lúc nào."
"Hiệp định đều ký rồi, bây giờ em là người của anh. Chúng ta bắt buộc phải sống chung với nhau. Nếu em không muốn ở đó, chúng ta liền chuyển qua chỗ khác." Dạ Lăng Hàn đỏ mắt: "Vân Dật, em nói muốn cùng anh thử lần nữa, em không thể để anh ở một mình được."
"Trên hiệp định không ghi chúng ta cần ở chung."
Vân Dật nói một câu khiến Dạ Lăng Hàn héo như quả cà tím: "Anh quên mất!"
Hôm qua đã nghĩ cả một đêm rồi vẫn không nghĩ được chu toàn. Dạ Lăng Hàn âm thầm ảo não, sao lại quên vấn đề quan trọng nhất chứ.
Hắn mặc định nghĩ Vân Dật sẽ sống cùng hắn, bây giờ như vậy đến khi Vân Dật phát tình sao hắn có thể xuất hiện kịp được?
Vân Dật thưởng thức ảo não trên mặt hắn, trong lòng thấy thoải mái một cách xấu xa.
Trước đây Dạ Lăng Hàn khiến cậu khổ sở như nào, bây giờ phải đòi về hết.
Vân Dật ghé vào tai hắn nói: "Không phải ngày đó anh đuổi tôi đi sao?"
Dạ Lăng Hàn sửng sốt quay sang nhìn Vân Dật. Nhìn thấy sự giảo hoạt trong mắt cậu liền biết hắn đang bị trêu đùa.
Bộ dạng của Vân Dật giống như một con hồ ly nhỏ, vừa đáng yêu lại vừa câu nhân.
Dạ Lăng Hàn rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn nuốt nước bọt, nhào qua ôm Vân Dật đè xuống sofa.
"Dạ Lăng Hàn, anh nuốt lời! Vừa rồi anh nói...... Ưm......"
Dạ Lăng Hàn không cho Vân Dật cơ hội nói chuyện, cúi người xuống hôn.
Hắn biết hắn đang quá phận, nhưng hắn không nhịn được muốn ôm hôn Vân Dật.
Hắn đợi ngày này đã quá lâu rồi......
Dạ Lăng Hàn không dám hôn sâu, chỉ dám hôn Vân Dật vài cái liền buông ra.
Vân Dật tức giận nhìn hắn: "Hiệp định huỷ bỏ."
"Không được!" Dạ Lăng Hàn ôm chặt lấy Vân Dật, sống chết không buông tay: "Anh là đàn ông bình thường, có dục vọng với người anh yêu là bình thường. Nếu anh không hôn em, vậy có nghĩa là anh không yêu em. Nhiên Nhiên, em cũng giống anh, hẳn là em có thể hiểu cho anh 😞."
"Ngụy biện!" Vân Dật đẩy hắn: "Ngồi dậy."
"Được được được, anh dậy." Dạ Lăng Hàn ngồi xong, hai tay quy quy củ củ đặt ở đầu gối: "Nhiên Nhiên, chừng nào thì em dọn đến ở cùng anh đây?"
Dạ Lăng Hàn quy củ ngồi nói.
Vân Dật lạnh mặt: "Nói sau đi."
"Chọn ngày không bằng làm luôn hôm nay đi." Dạ Lăng Hàn xấu xa nói: "Để anh gọi Chu Tân đến nhà em dọn đồ, tiện đón Tuế Tuế lại đây luôn."
Vân Dật trầm giọng: "Để tính sau đi."
"Vậy quyết định là hôm nay nhé! Anh đi gọi cho Chu Tân."
Dạ Lăng Hàn giả vờ nghe không hiểu, cầm điện thoại định gọi.
"Dạ Lăng Hàn, anh đừng có quá đáng."
"Nhiên Nhiên, em đừng nóng giận!" Dạ Lăng Hàn thò lại gần hôn hôn môi cậu.
Vân Dật bị hắn hôn trộm, khuôn mặt xinh đẹp phủ một lớp sương lạnh.
"Chúng ta chỉ sống cùng nhau thôi, anh nhất định sẽ đứng đắn."
Dạ Lăng Hàn giơ tay thề: "Em không cho anh chạm vào em, anh tuyệt đối sẽ không chạm. Nếu không, cả đời này anh sẽ không theo đuổi được em. Em xem lời thề này đã đủ nghiêm trọng chưa."
Vân Dật mím môi không nói, gương mặt vẫn cau có, hiển nhiên vẫn đang tức giận.
Dạ Lăng Hàn cuống quít: "Nhiên Nhiên, em thương hại anh đi, anh ở một mình cô đơn lắm, em với Tuế Tuế đến ở với anh nhé."
Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Dạ Lăng Hàn, Vân Dật với Tuế Tuế dọn về biệt thự.
Buổi tối, Dạ Lăng Hàn bày một bàn ăn ngon, muốn khui rượu ngon uống lại nhớ đến hiệp định, trên hiệp định ghi không thuốc lá không uống rượu là quy định hắn đặt ra cho bản thân.
Vì muốn có con gái nhỏ, Dạ Lăng Hàn cũng là hao tổn tâm huyết.
Trước tiên hắn phải chăm sóc bản thân thật khoẻ mạnh, rồi nhỡ ngày nào đó Vân Dật vui vẻ muốn sinh con cho hắn thì sao?
Loại khả năng này tuy khó có thể xảy ra, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có.
Dạ Lăng Hàn cảm thấy hắn nên chuẩn bị sẵn bất cứ lúc nào.
Bữa tối ấm áp, có Tuế Tuế ở trong nhà không khí thật vui nhộn.
Buổi tối đi ngủ, Tuế Tuế cật lực yêu cầu Vân Dật ngủ cùng Dạ Lăng Hàn, bé muốn có em gái nhỏ. Bé cảm thấy nếu baba và bố ngủ cùng nhau thì không lâu nữa sẽ có em gái nhỏ.
Vân Dật không muốn, nhưng lại bị Tuế Tuế đẩy thằng vào phòng của Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn nghĩ thầm: Ngày mai nhất định phải mua đồ chơi mới cho con trai, mua một thùng.
Vân Dật nhìn chằm chằm Dạ Lăng Hàn đang cười không khép được miệng kia, trầm giọng nói: "Tôi nói trước, tối nay ngủ nhớ quy củ."
Dạ Lăng Hàn nỗ lực không cười nữa: "Anh tuyệt đối sẽ quy củ, em không cho anh chạm vào, anh nhất định sẽ không chạm."
Dạ Lăng Hàn là người như nào Vân Dật rõ hơn bất cứ ai, tên này cởi quần áo ra thì chính là cầm thú.
Cậu đem chăn gối đầu ném xuống đất: "Anh ngủ dưới sàn đi."
Dạ Lăng Hàn ủy khuất nhìn cậu: "Nhiên Nhiên, em đối xử với anh tốt một chút được không?"
Vân Dật hừ lạnh: "Chê tôi đối xử với anh không tốt, anh có thể ngủ ngoài hành lang."
"Anh ngủ dưới sàn cũng được." Dạ Lăng Hàn ngoan ngoãn ngủ trên sàn nhà.
Người yêu đang ở nơi với tay là chạm tới, nhưng hắn không dám ra tay.
Dạ Lăng Hàn khó chịu muốn chết, nằm trên đất lăn qua lộn lại không ngủ được.
Hắn cảm thấy mùi hương của Vân Dật tràn ngập khắp nơi, câu trái tim hắn rạo rực khó chịu.
Nhớ tới những điều hắn đã định ra cho bản thân, nghiêm khắc không thể chê được, rõ ràng là triệt hết đường lui của hắn mà.
Dạ Lăng Hàn ngửa mặt nằm, trong lòng như có hàng triệu con kiến bò đi bò lại, khó chịu muốn chết.
Thức đến nửa đêm, hắn thật sự chịu không nổi liền lặng lẽ bò lên giường.
Vân Dật đã ngủ rồi, Dạ Lăng Hàn thử lay cậu dậy mấy lần, chắc chắn cậu đã ngủ mới ôm cậu vào trong lòng.
Cảm thấy có người chạm vào mình, Vân Dật từ trong mộng bừng tỉnh, cậu mê mang mở mắt, nhìn thấy rõ ràng người bên cạnh, theo bản năng mà duỗi tay ôm hắn: "Dạ Lăng Hàn ~"
Nghe tiếng gọi mềm mại của Vân Dật, Dạ Lăng Hàn ngứa ngáy tim gan.
Hắn cúi người hôn môi Vân Dật: "Nhiên Nhiên, ngủ đi! Anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
Vân Dật nhắm mắt lại, một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Dáng vẻ không chút phòng bị nào khiến Dạ Lăng Hàn cảm thấy Nhiên Nhiên của hắn thật sự quay về rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.