Sân trường người đến người đi, đang là thời gian đi học, xung quanh chẳng có người dạo bộ gần đó.
Cũng sẽ chẳng biết, cách đó không xa có một màn kích tình đang diễn ra bên cây bạch quả.
Một Alpha cao lớn tuấn tú đang đè một Alpha khác làm chuyện khiến người mặt đỏ tim đập.
Âm thanh ái muội quanh quẩn, nhưng vẫn chưa truyền đi quá xa.
Một trận gió nổi lên, đem những âm thanh ái muội nuốt vào.
Nghe Kỷ Nhiên kiềm chế rên rỉ, cả người Dạ Lăng Hàn hừng hực máu nóng.
Tính tình Kỷ Nhiên hơi xấu một chút, nhưng cơ thể này quả thực muốn mạng của hắn.
Nhìn thanh niên bởi vì kiềm chế mà mặt mày nhíu chặt, nhìn đến cơ thể non mềm trắng nõn, Dạ Lăng Hàn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Rõ ràng đã chiếm lấy cậu, nhưng vì sao vẫn cảm thấy không đủ?
Chẳng phải chưa thấy qua Omega mềm mại xinh đẹp, nhưng nhìn đến chẳng có một tia hứng thú.
Nào giống Kỷ Nhiên, nhìn cậu thôi cũng khiến hắn rục rịch.
Vật nhỏ này có thể dễ dàng khơi dậy dục vọng của hắn.
"Nếu mà có gương ở đây, nhất định tôi sẽ cho em thấy khuôn mặt hiện tại của em, khuôn mặt dâm đãng."
Dạ Lăng Hàn đắc ý nhếch khóe miệng: "Em quả thật rất dâm đãng! Ngoài tôi ra, ai sẽ có thể đâm em đến thoả mãn được?"
Từng câu từng chữ hắn nói ra, đều làm Kỷ Nhiên đau đớn thống khổ.
Đáy lòng cậu rất bài xích hắn, nhưng thân thể đã từng làm tình với hắn căn bản không quên được.
Kỷ Nhiên tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đúng!
Dạ Lăng Hàn nói không sai, cậu quả thật quá ti tiện!
Phát tiết dục vọng xong, Dạ Lăng Hàn rút ra ngoài. Lau qua cơ thể, kéo khoá quần lên, hắn lại biến thành bộ dáng nho nhã tự phụ.
Khác với Kỷ Nhiên, cậu trông chật vật hơn rất nhiều.
Cậu quỳ rạp trên mặt đất, cả người đầy dấu hôn xanh tím.
Cố gắng đứng lên nhưng chân mềm chẳng có sức lực.
Quần áo Kỷ Nhiên không che được hết cơ thể khiến hô hấp của Dạ Lăng Hàn dồn dập, dục vọng trong cơ thể lại quấy nhiễu.
Đáng yêu như vậy, làm tình lại rất sướng, Dạ Lăng Hàn không nỡ chia tay với Kỷ Nhiên.
Không có cách nào cưới vào cửa, để làm tình nhân cũng không tồi.
Nhớ lại lời Kỷ Nhiên nói, ánh mắt Dạ Lăng Hàn bỗng loé lên.
Để khống chế Kỷ Nhiên, hắn lấy di động ra chụp, chụp Kỷ Nhiên với bộ dạng vừa bị làm xong.
Nghe được tiếng máy ảnh, Kỷ Nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy Dạ Lăng Hàn chĩa máy chụp cậu.
"Anh làm gì thế?"
Cậu hoảng loạn nói, đứng phắt dậy muốn cướp điện thoại, lại bị Dạ Lăng Hàn dễ dàng giữ lại.
Dạ Lăng Hàn chế trụ cổ tay cậu, đem cậu đè lên cây bạch quả, nhắm thẳng mặt cậu không ngừng chụp ảnh.
Chụp xong mặt liền chụp cơ thể, toàn bộ dấu hôn ám muội cùng đầu ngực nõn hồng đều được chụp lại.
"Dạ Lăng Hàn, anh bỉ ổi! Đem ảnh chụp xoá đi ngay."
Kỷ Nhiên mắt rưng rưng đỏ.
Dạ Lăng Hàn sao lại chụp loại ảnh như này chứ?
Hắn sao lại có thể làm ra hành động không bằng cầm thú như thế?
Kỷ Nhiên lòng tràn đầy tuyệt vọng, dùng sức giãy giụa, nhưng nam nhân vẫn chế trụ dễ dàng.
Cậu như gà con, căn bản không có cách nào thoát khỏi tay Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn chụp rất nhiều ảnh, cuối cùng thấy hài lòng mới buông ra Kỷ Nhiên.
"Đem ảnh chụp xóa đi!" Kỷ Nhiên nhào qua muốn cướp di động, bị Dạ Lăng Hàn dễ dàng tránh thoát.
Hắn cong môi cười lạnh, ánh mắt lạnh như băng: "Kỷ Nhiên, tôi cảnh cáo em! Không được rời khỏi tôi! Nếu tôi biết em làm gì sau lưng tôi với thằng khác, tôi sẽ phát tán đống ảnh chụp này ra ngoài. Tin hay không, tôi động ngón tay thôi cũng có thể huỷ hoại em."
Kỷ Nhiên tin lời hắn nói, cậu biết Dạ Lăng Hàn nói là làm.