Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 34: Người của tao mà mày cũng dám động vào à!




Động tác bất thình lình của Kỷ Nhiên khiến biểu tình của Lưu Hạo Toàn cứng đờ, sau khi phản ứng kịp, thân thể mềm mại đã ngồi trong lòng của anh ta.
Lưu Hạo Toàn là một người ăn chơi, tình trường dài như sớ, mỹ nhân hắn từng gặp rất nhiều, người đẹp bình thường khó mà lọt vào mắt hắn.
Nhưng Kỷ Nhiên là ngoại lệ, cậu đẹp theo kiểu muốn chinh phục, trong nháy mắt đã đập tan ý chí của Lưu Hạo Toàn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt Kỷ Nhiên rực rỡ lấp lánh, Lưu Hạo Toàn nhìn thấy đôi mắt ấy, trong lòng như bị mèo nhỏ cào qua, ngứa ngáy đến khó chịu.
Lúc Kỷ Nhiên đưa rượu đến bên miệng hắn, hắn lập tức lại gần muốn uống hết ly rượu.
Bộ dáng gấp không chờ nổi, ly rượu kia giống như quỳnh tương ngọc dịch, uống vào có thể thành tiên luôn.
Ừng ực—
Lưu Hạo Toàn đem rượu uống hết, các Alpha xung quanh cũng theo động tác hắn nuốt rượu mà nuốt nước miếng, trong lòng tràn ngập hâm mộ với ghen tị, âm thầm tiếc nuối, vừa rồi sao Kỷ Nhiên lại chọn Lưu Hạo Toàn mà không chọn mình chứ?
Có thể uống rượu Kỷ Nhiên đút, đời này không còn gì luyến tiếc nữa.
"Lưu thiếu, rượu uống ngon không?"
Kỷ Nhiên hơi hơi mỉm cười, cười tươi như hoa đồ mi nở rộ, lực hấp dẫn mãnh liệt.
Tầm mắt Lưu Hạo Toàn đều dính lên người cậu, gật đầu một cái: "Ngon...ngon lắm.."
Còn chưa nói xong, Dạ Lăng Hàn đã đấm vào mặt anh ta, đồng thời túm lấy cánh tay của Kỷ Nhiên, kéo cậu ra khỏi lồng ngực Lưu Hạo Toàn.
Dạ Lăng Hàn đặt Kỷ Nhiên sang một bên, rồi liền nhào đến đấm Lưu Hạo Toàn túi bụi.
"Người của tao mà mày cũng dám động sao?"
Dạ Lăng Hàn xuống tay cực kì tàn nhẫn, Lưu Hạo Toàn bị đánh đến mặt mũi sưng phù, không chịu được liền xin tha: "Dạ thiếu...Dạ thiếu, tôi sai rồi..! Làm ơn tha cho tôi! Tôi không dám nữa!"
Mấy người lúc đầu hâm mộ Lưu Hạo Toàn, còn tính toán sẽ chiếm tiện nghi của Kỷ Nhiên ra sao lập tức im như thóc, ngồi im ở sofa không dám hó hé một tiếng.
Dạ Lăng Hàn giống như một con thú bạo phát, tròng mắt đục ngầu, đuôi mắt toàn là sát ý.
Ai nói Dạ thiếu không thích tiểu tình nhân kia? Rõ ràng rất để ý đến người ta, nếu không cũng sẽ không làm rùm beng lên thế này.
Kỷ Nhiên đứng một bên, lạnh lùng nhìn một màn này, khoé miệng hơi nhếch cất giấu sát ý.
Vân Tử Thu nhìn thấy liền cảm thấy hứng thú, Kỷ Nhiên đúng là thù dai.
Vừa rồi là Lưu Hạo Toàn không yên phận nhất, nói Kỷ Nhiên nên cố gắng học hỏi để hầu hạ Dạ Lăng Hàn cho tốt.
Kỷ Nhiên ra một chiêu này, khiến Lưu Hạo Toàn hoàn toàn ngoan ngoãn.
Giết gà dọa khỉ, sau này chắc chẳng ai dám nhục mạ cậu nữa.
Khó trách Dạ Lăng Hàn đối với người này nhớ mãi không quên, đính hôn rồi cũng không bỏ được.
Kỷ Nhiên, quả thật rất thú vị!
Thấy Dạ Lăng Hàn đánh đến đỏ mắt, sợ gây ra án mạng Vân Tử Thu chạy qua can ngăn, giữ lấy cánh tay hắn khuyên nhủ: "Được rồi, người cũng đã đánh rồi. Việc này kết thúc ở đây thôi, đừng làm hỏng bầu không khí!"
Dạ Lăng Hàn xoay xoay cổ tay, nắm tay đấm đau, thở hổn hển, giống như trâu đực phẫn nộ.
Quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt trào phúng lạnh nhạt của Kỷ Nhiên, cơn giận vừa áp xuống lại lập tức bốc lên, hắn kéo tóc của cậu, ném cậu lên sofa: "Em sao có thể ti tiện như vậy? Người nào cũng có thể để vào trong mắt?"
Kỷ Nhiên bị Dạ Lăng Hàn ấn lên sofa, trông cực kì chật vật, nhưng trên mặt cậu lại tươi cười nhìn người trước mặt: "Dạ thiếu, trí nhớ của anh cũng kém quá đi! Vừa rồi anh nói tôi hầu hạ những người trong phòng này thoải mái, tôi chỉ làm theo yêu cầu của anh thôi! Nếu anh thấy bồi rượu còn chưa đủ, tôi còn có thể phục vụ trên giường."
Bốp—
Kỷ Nhiên bị hắn tát cho một cái, đáy mắt cuồn cuộn lửa giận: "Kỷ Nhiên—"
Hắn nghiến răng nghiến lợi kêu tên cậu, tức giận khiến lồng ngực hắn muốn nổ tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.