Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 43: Học trưởng, em thích anh!




Kỷ Nhiên mất tích!
Đang ở bệnh viện đột nhiên biến mất không chút tăm hơi!
Dạ Lăng Hàn lục soát tất cả mọi nơi, toàn bộ thủ đô cũng không tìm thấy nơi Kỷ Nhiên đi đến.
Bắt được Thịnh Duy Thanh, điều tra tất cả bất động sản mà anh sở hữu nhưng cũng không tìm được Kỷ Nhiên.
Thịnh Duy Thanh một mực khẳng định, việc Kỷ Nhiên mất tích không có liên quan đến anh.
Dạ Lăng Hàn tra hỏi anh ba ngày, cũng không thể moi được tin tức hữu dụng nào từ miệng anh cả, chỉ có thể thả anh ra.
Kỷ Nhiên cứ như vậy mà biến mất, không một âm thanh tiếng động nào.
Khách sạn lớn nhỏ ở thủ đô đều bị người của Dạ Lăng Hàn lục soát qua, nhà ga hay sân bay cũng đều có người của hắn ngày nào cũng canh giữ ở đó, chỉ đợi Kỷ Nhiên chui đầu vào lưới.
Nhưng cái gì cũng không chờ được, ngược lại trong lòng hoảng sợ không thôi.
Giới thượng lưu đều nghe tin, người tình nhỏ mà Dạ Lăng Hàn yêu thương nhất đã bỏ trốn, chọc giận vị thiếu gia này.
Dưới cơn bạo nộ của Dạ Lăng Hàn, thủ đô phá lệ lạnh lẽo, tiêu điều.
Khác với với thủ đô căng thẳng, Đồng Thành tháng mười thật mỹ lệ.
Bên đường được trồng hai hàng cây bạch quả, lá cây đã chuyển sang màu vàng, còn pha thêm một ít màu xanh, sức sống tràn trề nhuộm ít phiền muộn, thành phố trở nên trầm lặng không ít.
Kỷ Nhiên đã có thể xuống giường đi lại, thân thể khoẻ lại rất nhanh.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn đàn chim bay nơi xa, tâm tình chưa bao giờ thoải mái dễ chịu như bây giờ.
Gió nhẹ thổi qua, trong không khí tràn ngập mùi hoa quế nhàn nhạt.
Qua mấy ngày nữa trung thu, người giúp việc đang hái hoa quế để làm nhân bánh trung thu.
Kỷ Nhiên rảnh rỗi không có việc gì ngồi ở trên ghế hoa viên nhìn họ hái hoa quế.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến.
Kỷ Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt ôn nhu của Dung Thành: "Học trưởng, thân thể anh thế nào rồi ạ?"
"Tốt hơn rất nhiều rồi!" Kỷ Nhiên mỉm cười.
Dưới ánh mặt trời, Kỷ Nhiên cười rực rỡ loá mắt khiến trái tim của Dung Thành đập thình thịch, trong nháy mắt liền nhìn thẳng vào mắt của Kỷ Nhiên.
Bị ánh mắt nhiệt tình của Dung Thành trực tiếp nhìn đến, Kỷ Nhiên có ngốc mới không nhận ra.
Cậu kinh ngạc trong lòng, không nghĩ tới Dung Thành lại có cảm xúc này đối với cậu.
Kỷ Nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn về cảnh vật đằng xa, trong lòng hơi hoảng hốt.
Cảm thấy cảm xúc của Kỷ Nhiên thay đổi, Dung Thành hoảng loạn gục đầu xuống, nắm tay cứ siết chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt....thêm vài lần như thế, rốt cuộc cậu cũng hạ quyết tâm, lấy hết can đảm, đi đến trước mặt Kỷ Nhiên, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu nói: "Học trưởng, em thích anh! Cho em một cơ hội, em sẽ yêu thương chăm sóc anh."
Kỷ Nhiên hơi sửng sốt, không nghĩ tới Dung Thành sẽ trực tiếp tỏ tình như vậy.
Kinh ngạc trong vài giây, cậu cảm kích nói: "Dung Thành, cảm ơn em đã thích anh! Nhưng bây giờ anh thật sự không có tâm trí để yêu đương."
Cùng Dạ Lăng Hàn yêu đương bốn năm, Kỷ Nhiên đã dành hết tình cảm cho hắn, sau cùng vẫn bị tổn thương.
Hiện tại, cậu thật sự không dám tin vào thứ gọi là tình yêu nữa.
Dung Thành sẽ không vì bị từ chối mà từ bỏ, cậu tiến lên một bước, nghiêm túc nói: "Học trưởng, chúng ta có thể bắt đầu làm bạn bè trước tiên. Từng bước một từ từ vun đắp tiếp, nếu về sau phát triển quan hệ tốt, lại từ bạn bè biến thành người yêu. Nếu về sau anh vẫn là không thích em, chúng ta sẽ vẫn là bạn tốt."
"Em không cần như thế!" Đáy lòng của Kỷ Nhiên tràn đầy cảm động nhưng cũng thật sự áy náy.
Tựa như, từ chối người ưu tú nghiêm túc như thế, sẽ hối hận cả đời.
Nhưng cậu không thể vì cảm kích mà đồng ý với Dung Thành, đây là không tôn trọng Dung Thành.
"Em biết anh vừa mới chia tay, trong lúc này sẽ chẳng thể tin bất cứ ai, nhưng không sao cả, em có thể chờ."
Dưới ánh mặt trời, Dung Thành cười rạng rỡ trông hết sức đẹp mắt.
Kỷ Nhiên đột nhiên cảm thấy, thế gian này, những thứ tốt đẹp có rất nhiều, chỉ có sống mới có thể cảm nhận được những thứ đẹp đẽ ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.