Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 69:




Nhà kho không ở trong nhà chính, mà là nhà dưới bên cạnh nhà lớn.
Bình thường chỉ để vật linh tinh, không những bẩn mà còn âm u ẩm ướt.
Mở cửa ra, một mùi hôi xộc vào mũi.
Đèn dưới nhà kho không có, người hầu để lại một cái đèn pin rồi đi mất.
Ai cũng biết Kỷ Nhiên không được coi trọng, sẽ không ai đến giúp cậu.
Kỷ Nhiên mở đèn ra, dưới ánh đèn mờ bắt đầu dọn qua đống đồ vật.
Ở trong đống đồ tìm được một cái thảm lông cùng chăn đệm.
Tuy hơi cũ nhưng vẫn sạch sẽ, có thể dùng.
Kỷ Nhiên tìm một chỗ, trải chăn nệm ra, ngồi trên thảm trầm tư suy nghĩ nên chạy khỏi đây như thế nào.
Dạ Lăng Hàn đã phát hiện cậu uống thuốc tránh thai, gần đây mỗi đêm đều quấn lấy cậu, nếu cứ như thế cậu sẽ mang thai mất.
Đến lúc đó, muốn chạy cũng không chạy được.
Vẫn là nhanh chóng thoát khỏi đây mới được, nếu không ra được thì cũng nhân lúc này phải làm gì đó.
Kỷ Nhiên đang tính toán, thì cửa bị đẩy vào.
Cậu quay đầu nhìn lại, thấy một tia sáng chiếu vào.
Đang trong tối đột nhiên có ánh sáng làm Kỷ Nhiên không thích ứng được, nheo mắt lại.
Ánh đèn ngày càng gần, theo sau đó là thân ảnh cao lớn.
Nhà kho tuy lớn nhưng chứa nhiều đồ, Dạ Lăng Hàn chân dài tay rộng, sau khi đi vào nhà kho đột nhiên trở nên chật hẹp.
Trong tay hắn cầm đèn, chiếu xung quanh, nhìn cảnh này liền nhíu mày.
Nhưng rất nhanh lại giãn ra, còn thấy đắc ý.
Việc này coi như giáo huấn Kỷ Nhiên, sau này ngoan ngoãn một chút.
Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn, ánh mắt của Kỷ Nhiên trùng xuống, lười liếc hắn.
Kỷ Nhiên rất hận bản thân, ngày trước mắt mù thế nào lại đi thích loại người như này.
Dạ Lăng Hàn tuỳ tay đặt đèn xuống, ngồi xổm trước mặt Kỷ Nhiên.
Bóng lưng rộng che khuất ánh đèn, nhà kho trở nên hơi tối.
Trong bóng đêm, Dạ Lăng Hàn duỗi tay, nắm cằm Kỷ Nhiên: "Em nói xem, nghe lời một chút không tốt sao? Cam Duệ mang thai, thân thể không tốt, về sau ít chọc cậu ta đi."
Kỷ Nhiên nghiêng đầu, tránh khỏi tay Dạ Lăng Hàn, mím môi không nói lời nào.
"Thái độ này của em là sao?"
Dạ Lăng Hàn cau mày, ánh mắt không vui.
Kỷ Nhiên bị bắt ở nơi bẩn thỉu như này vẫn không biết nghe lời!
Lời chất vấn rơi đầy đất, trong nhà lại yên tĩnh.
Kỷ Nhiên vẫn không có trả lời Dạ Lăng Hàn, điều này khiến cho Dạ Lăng Hàn rất tức giận: "Em mau nói chuyện cho tôi!"
Kỷ Nhiên quay đầu lại, mặt vô biểu tình nhìn hắn: "Dạ thiếu muốn tôi nói cái gì?"
Cậu nói cái gì cũng sai, nói cái gì cũng không ai tin, còn nói cái gì nữa giờ?
Dạ Lăng Hàn ghét nhất Kỷ Nhiên như thế, không cãi không nháo, khiến hắn cảm thấy Kỷ Nhiên không để ý hắn.
"Tại sao vẫn còn chưa nhận ra? Nếu em nghe lời một chút, trung thực một chút cũng không ra nông nỗi như này. Tôi hao tổn tâm huyết kết hôn với em để em báo đáp tôi thế này à?"
Kỷ Nhiên bỗng dưng cười ra tiếng, cậu cảm thấy Dạ Lăng Hàn nói như thể trên thế giới này có mình hắn tốt nhất vậy.
Kỷ Nhiên cười đến mức sắp chảy nước mắt.
"Em cười cái gì?" Dạ Lăng Hàn bị Kỷ Nhiên cười bực mìn.
"Tôi cũng không biết đấy, mệnh của tôi lại tốt như vậy! Tốt đến nỗi Dạ thiếu phải hao tổn tâm huyết vì tôi."
Nhận ra trào phúng trong lời nói của Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn đầy bụng lửa giận, túm cổ áo kéo cậu đến trước mặt.
Kỷ Nhiên thương cũ chồng thương mới, chưa vết thương nào lành lại, không chịu nổi một túm này của Dạ Lăng Hàn.
Cậu ngã chúi vào lòng hắn, trán đập vào ngực Dạ Lăng Hàn, vì để không ngã, tay của Kỷ Nhiên bám lên người của hắn.
Một mùi hương nhàn nhạt tan trong không khí, Dạ Lăng Hàn ngửi thấy liền cứng lại.
Cúi đầu, nhìn sườn mặt của người bên dưới.
Kỷ Nhiên thật sự rất đẹp, ngũ quan như được Thượng đế đích thân tạo, hoàn mỹ cực kì.
Cho dù ngủ với cậu bốn năm, Dạ Lăng Hàn sẽ vẫn bị gương mặt này làm cho mê muội.
Cổ họng hắn lên xuống liên tục, dưới chân bắt đầu nóng lên.
Kỷ Nhiên chính là có loại bản lĩnh này, một giây trước có thể khiến hắn nổi trận lôi đình, một giây sau lại có thể khơi gợi dục vọng của hắn.
Dạ Lăng Hàn cũng không biết mình bị làm sao, như là trúng độc của Kỷ Nhiên.
Rõ ràng có rất nhiều lựa chọn, nhưng chỉ muốn ở bên cậu.
Thân thể này, gương mặt này, dù chơi như nào cũng không hề thấy chán.
Dạ Lăng Hàn nắm cằm Kỷ Nhiên, ngậm mút môi cậu, đẩy cậu xuống bắt đầu đè lên, vừa hôn vừa sờ soạng cậu.
Tay của Kỷ Nhiên chống ở ngực, không cho Dạ Lăng Hàn đến gần, ra sức đẩy hắn.
Kỷ Nhiên ghê tởm Dạ Lăng Hàn, cực kì ghê tởm.
Trước kia Dạ Lăng Hàn hôn cậu, cậu sẽ cảm thấy ngọt ngào, giờ chỉ cảm thấy buồn nôn.
Tay chân Kỷ Nhiên giãy giụa liên tục khiến Dạ Lăng Hàn bực bội.
"Giãy giụa cái gì? Tôi cưới em về chính là dùng để đ** đấy."
Dạ Lăng Hàn không thích Kỷ Nhiên từ chối hắn, mà bây giờ, Kỷ Nhiên lại đang từ chối hắn.
Điều này khiến hắn rất khó chịu.
Quần áo của Kỷ Nhiên bị Dạ Lăng Hàn cởi sạch sẽ, tuỳ tiện ném sang một bên.
Kỷ Nhiên trần như nhộng, còn Dạ Lăng Hàn chỉ lấy mỗi dương v*t ra.
Hắn nửa quỳ trên đất, đè Kỷ Nhiên xuống, đẩy dương v*t vào....
Kỷ Nhiên cắn chặt môi không rên một tiếng, sau mông tiếng đâm rút lép nhép, yên lặng nuốt khuất nhục xuống.
Dạ Lăng Hàn làm một lần xong, ghé vào cổ cậu hôn.
Kỷ Nhiên vẫn không nhúc nhích, như búp bê vải không có linh hồn, tuỳ hắn đùa nghịch.
Có lẽ là vừa làm xong, tâm tình của Dạ Lăng Hàn rất tốt, hắn ngậm lấy vành tai cậu khẽ cười: "Ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ đưa em ra khỏi đây."
Lúc Dạ Lăng Hàn cho rằng Kỷ Nhiên sẽ không trả lời hắn, thì đột nhiên Kỷ Nhiên mở miệng: "Tôi muốn đi học tiếp, còn phải thi tốt nghiệp nữa."
Năm nay Kỷ Nhiên đã năm 4, phải tốt nghiệp, làm luận văn,...rất nhiều việc chưa xử lý xong, tất cả bởi Dạ Lăng Hàn quấy rầy kế hoạch của cậu.
"Em không cần đi học, về sau tôi nuôi em."
Dạ Lăng Hàn muốn đem Kỷ Nhiên nắm chặt trong tay, khiến cậu cả đời không rời khỏi hắn được.
Kỷ Nhiên đi học, hắn không yên tâm, rất sợ Kỷ Nhiên lại chạy.
"Tôi muốn tham gia kì thi tốt nghiệp." Kỷ Nhiên không thèm nghe hắn.
Dạ Lăng Hàn nhíu mày, muốn khiến Kỷ Nhiên ngoan ngoãn, nhưng nghĩ lại, không thể cưỡng ép mãi được.
Kỷ Nhiên xấu tính, càng ép càng làm ngược lại.
Ngón tay Dạ Lăng Hàn vuốt ve mặt Kỷ Nhiên, ngả ngớn nói: "Đi học cũng được, hôm nay phục vụ tôi thoải mái, có lẽ tôi sẽ nghĩ lại."
Kỷ Nhiên không do dự, xoay người ôm lấy cổ Dạ Lăng Hàn, nhanh chóng lấp môi hắn.
Muốn rời khỏi Dạ gia, không chỉ vì muốn đi học, mà còn muốn tìm cơ hội báo thù.
Kỷ Nhiên chủ động khiến Dạ Lăng Hàn máu nóng sôi trào, đem người trong ngực đè xuống đất.
Vì có thể đạt được mục đích, Kỷ Nhiên mặc Dạ Lăng Hàn đè, hơn nữa còn rất phối hợp.
Dạ Lăng Hàn đâm vào kiểu gì, cậu liền nghe thấy đấy, không phản kháng một chút nào.
Dạ Lăng Hàn yêu chết Kỷ Nhiên như vậy, quấn lấy cậu làm thêm hai trận nữa mới chịu buông tha.
Đêm nay, Dạ Lăng Hàn không đi, hắn cùng Kỷ Nhiên nằm ở nhà kho, đắp chung một cái chăn.
Hoàn cảnh không tốt nhưng Dạ Lăng Hàn vui vẻ.
Kỷ Nhiên đã biết nghe lời rồi!
Lúc Kỷ Nhiên tỉnh lại, bên cạnh đã không có ai.
Nhà kho không có cửa sổ, chỉ có một lối thông gió nhỏ.
Xung quanh đều là mùi hương của Dạ Lăng Hàn, nhớ tới cảnh hỗn loạn hôm qua, Kỷ Nhiên bấm chặt ngón tay.
Chẳng có bất cứ khoái cảm kiều diễm nào, chỉ thấy nhục nhã.
Sau khi đứng dậy, nhặt quần áo rơi đầy đấy, vừa chuẩn bị mặc thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Giọng nói của người hầu truyền qua cửa: "Kỷ thiếu, cậu đã dậy chưa?"
Kỷ thiếu? Đã lâu không nghe thấy xưng hô này từ miệng người hầu nhà họ Dạ, cậu hơi kinh ngạc, giọng nói người hầu lại vang lên lần nữa: "Thiếu gia dặn tôi đưa quần áo cho cậu, còn dặn đưa cậu đến nhà ăn ăn cơm."
Xem ra tối qua cậu thổi gió bên gối thành công, tâm tình Dạ Lăng Hàn tốt liền thả cậu ra.
Kỷ Nhiên thấy vậy vui mừng, cao giọng nói: "Vào đi."
Người hầu đẩy cửa đi vào, trong tay dẫn theo đèn.
Cậu ta đặt đèn ở cửa, cầm quần áo đến bên cạnh Kỷ Nhiên, giúp cậu mặc vào.
Kỷ Nhiên trở lại nhà chính, đầu tiên là đi lên tầng tắm rửa, lúc xuống nhà ăn thì thấy chỉ có một mình Dạ Lăng Hàn.
Nghe thấy tiếng chân, Dạ Lăng Hàn quay đầu nhìn qua, lúc nhìn thấy Kỷ Nhiên mắt hắn sáng lên.
Kỷ Nhiên mặc chiếc áo khoác đen có mũ, bên dưới là quần cùng màu.
Màu sắc lạnh lẽo, trầm trọng mặc trên người cậu lại trở nên thời thượng.
Làn da của Kỷ Nhiên trắng muốt, quần áo màu đen càng làm nổi bật làm da trắng sứ ấy.
Dạ Lăng Hàn nhớ đến bộ dạng nũng nịu của cậu hôm qua, cả người như muốn nổ tung.
Tiểu yêu tinh này, thật sự biết câu dẫn người khác!
Kỷ Nhiên không để ý đến hắn, chăm chăm nhìn vào bàn cơm.
Sau khi ngồi xuống, cầm dao nĩa bắt đầu ăn, toàn bộ quá trình không để ý đến Dạ Lăng Hàn.
Một thân màu đen với khuôn mặt trầm trầm của Kỷ Nhiên, càng thấy đẹp.
Dạ Lăng Hàn bị cậu mê hoặc đến thần hồn điên đảo, tiến đến cạnh cậu, ngậm vành tai Kỷ Nhiên nói: "Nhiên Nhiên, hôm nay em thật đẹp. Anh muốn cứng rồi."
Lông mày Kỷ Nhiên cũng chẳng động, tiếp tục ăn cơm.
Nhìn cậu không nói lời nào trông cậu lãnh diễm vô cùng, khiến Dạ Lăng Hàn ngứa ngáy không thôi.
Cổ áo rộng của Kỷ Nhiên lộ ra một dấu hôn, là hôm qua Dạ Lăng Hàn hắn để lại, nhìn thấy vậy cảm giác thu được thành quả.
Một người đẹp như vậy, là vợ của hắn!
Dạ Lăng Hàn dính gần, tay ôm lấy eo Kỷ Nhiên, kéo cậu ôm vào trong lòng: "Tôi không cấm em nói chuyện. Tối qua lúc em cầu xin tôi đã biểu hiện như nào? Nhiên Nhiên, em đây là kéo quần lên liền không nhớ?"
Kỷ Nhiên nói: "Tôi đói bụng! Tôi muốn ăn cơm."
"Em đói bụng?" Dạ Lăng Hàn nghe cậu nói như vậy lập tức hưng phấn lên: "Nhiên Nhiên, có phải em mang thai không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.