Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1012:




Rõ ràng thể hiện rõ rằng chú nhà cô không ai dám chọc vào, không có cách nào khác chơi được nữa.
Tô Noãn Tâm ghé vào trong ngực chú nhà cô, quay đầu hướng về phía bọn họ làm mặt quỷ, tỏ vẻ vô cùng khiêu khích.
Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn hung dữ nhìn cô, thẳng thừng trừng mắt.
Nhưng cũng bất lực không thể làm gì cô ấy.
Khóe miệng ông Ngô giật giật thẳng thừng nói: “Trước mặt mọ người, ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì! Cái này nên đặt ở xã hội phong kiến cổ hủ ngày xưa, giống như các người, nam chưa vợ, gái chưa chồng, cứ như vậy ôm ôm ấp ấp, sẽ được đưa vào chuồng tắm heo!”
Lời này, quả thực chính là tiếng lòng của một đám người độc thân tại hiện trường.
Nhưng những lời này, cũng chỉ có mình ông Ngô dám nói ra.
Dù sao thì người đó cũng là Lệ Minh Viễn, ai dám lỗ mãng chứ.
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Bây giờ không phải là xã hội phong kiến”
Nhưng vẫn là đặt Tô Noãn Tâm xuống, Tô Noãn Tâm cười híp mắt nói: “Đúng thế!”
“Cái con nhóc này!” Ông Ngô tức giận nói.
Tô Noãn Tâm hướng về phía ông cụ làm mặt quỷ nói: “Ông nội, ông cũng đừng ghét bỏ cháu, đều đóng máy rồi, sau này mỗi ngày ông đều không thể nhìn thấy cháu nữa rồi”
“Vậy cháu còn không thèm quay về thăm ông già này phải không?”
“Đương nhiên có chứ!”
Cái này còn được.
Ông Ngô nhíu mày nói: “Nhóc con về sau có dự định thế nào?
Ngô Thu vội nói: “Trong bộ phim tết ở bên đạo diễn Khương, muốn mời Noãn Tâm làm nữ chính, sau khi nhập đoàn liền bấm máy”
Ông Ngô gật đầu nói: “Cái tên hề kia thì cũng được..”
“Ông nội cảm thấy diễn xuất của con bây giờ như thế nào?” Tô Noãn Tâm vẻ mặt đây chờ mong.
“Cũng được … Dù sao đóng cùng Nhiếp Hạo một bộ, cái cô nhóc cháu cũng học thêm được chút rồi, còn học được cách thu, thả tự nhiên. Cho nên đi đến đoàn làm phim nào cũng đều chịu đựng được.
thôi, sau này nếu ai cảm thấy diễn xuất của cháu không tốt, thì người đó chính là mắt mù”
Đánh giá này thực sự rất cao.
Ngô Thu không khỏi sáng mắt lên: “Quả nhiên, lúc đầu để cho Noãn Tâm đến đoàn phim của ông Ngô là một quyết định rất đúng đắn!”
Ông Ngô nói với vẻ mặt tự hào: “Phim của tôi có thể luyện người, toàn bộ nam diễn viên trong ngành giải trí đều có thể trở thành Nhiếp Hạo, nếu có thể loạt vào mắt tôi! Diễn viên nữ, lúc trước cũng chỉ có mấy người, nhưng rốt cuộc thì cũng là người phía sau, đã có tuổi rồi, nhân vật không phù hợp với bọn họ nữa, bây giờ ấy… đều không còn người nào dùng được.
Cũng may, có con nhóc này ở đây, sau này vẫn còn phim mới, nội dung phim vui vẻ, ông nội sẽ lại đi tìm cháu quay”
“Ha ha, vậy ông nội trả cổ phần cho cháu, cháu không muốn cát-sê.”
“Ha ha ha ha ha ha, được! Ông nội kiếm tiền cho cháu tiêu”
“Ông nội thật tốt!”
Dương Tiêu Nam âm thầm cong môi nói: “Ai da … Tôi đây dù sao cũng là ảnh đế, đóng phim lâu như vậy, mà vẫn không lọt được vào mắt của ông Ngô”
Tiêu Bảo Vỹ cũng ở một bên cảm thán nói: “Tôi cũng vậy nè..”
“Nhóc con cậu đừng học theo, tôi bao nhiêu tuổi, cậu mới bao nhiêu tuổi: “Nhưng cháu cũng là ảnh đế”
Ông Ngô nhếch mi nói: “Am dương cách biệt đó … đợi tôi có nhân vật thích hợp, tôi sẽ tìm mấy người ảnh đế có năng lực để quay, trước đây cũng chưa từng làm việc với mấy người, ai biết được mấy người có thể làm được hay không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.