Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1031:




“Rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì đây!” Ông cụ Lệ tức giận đến mức viền mắt cũng đỏ lên.
Lệ Minh Viễn cũng không đến mức, nhìn thấy ông nội như vậy, mà thờ ờ không làm gì.
Mặt anh không cảm xúc đứng lên nói: “Để cháu đi thử xem”
“Được…Nếu chuyện này làm tốt, ông nội đưa cô gái nhỏ nhà cháu một món quà lớn…Minh Viễn, nhờ cậy vào thằng nhóc nhà cháu.”
Lệ Minh Viễn đứng dậy, cũng không quay đầu lại nhìn người kia, đi tới chỗ người phụ nữ gần như điên cuồng.
Tô Noãn Tâm vội vàng đứng dậy nói: “Chú…Chú cẩn thận, trên tay cô ấy có dao”
Lệ Minh Viễn, quay đầu lại nhìn cô một cái nói: “Yên tâm”
Nhưng mà tim của Tô Noãn Tâm, lại bắt đầu đập điên cuồng.
Má ơi…chú nhà cô, sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Nhìn qua người phụ nữ kia, giống như đang phát điên.
Hung hăng thị uy trước mặt Lệ Kiên trên lễ đường.
“Lệ Kiên, anh tiếp tục cử hành hôn lễ! Hôm nay tôi thật sự sẽ chết ở chỗ này!”
Đột nhiên, có một người đàn ông thân hình cao lớn, chậm rãi bước về phía cô ta.
Trong nháy mắt, người phụ nữ như có áp bức…
Cô ta có chút hoảng hốt nhìn về phía lễ đường, nơi Lệ Kiên đứng có chút xa với cô ta.
Lại nhìn Lệ Minh Viễn trước mắt một chút.
“Anh…Anh…’ “Cô nhận lầm người, tôi không phải tên là Lệ Kiên, tôi tên là Lệ Minh Viễn…
“Anh…Anh tên là Lệ Minh Viễn?”
“Đúng, người kết hôm ngày hôm nay, là chú nhỏ của tôi…Không phải tôi, tôi và anh ta, lớn lên có chút giống nhau…Cho nên cô nhận nhầm người.”
“Không thể! Tôi sẽ không nhận sai.”
Rõ ràng không phải Lệ Kiên.
Người đàn ông trước mắt này, hơi thở mạnh mẽ hơn so với Lệ Kiên, đẹp trai hơn Lệ Kiện, đẹp trai hơn nhiều, tuổi cũng trẻ hơn nhiều.
Giọng điệu trong khi nói, cũng không giống.
Giọng nói khi nói chuyện của Lệ Kiên rất dịu dàng.
Mà giọng nói của người đàn ông trước mặt này rất lạnh lùng.
Ánh mắt Lệ Minh Viễn ác liệt quét về phía cô ta nói: “Tôi nói cô nhận nhầm, thì chính là cô đã nhận nhầm…Đứa trẻ trong bụng của cô, là của tôi!”
Người phụ nữ theo bản năng, có chút mụ mị cả đầu.
Người đàn ông trước mắt này… Thật là đáng sợ.
Mà những vị khách xung quanh, cũng bắt đầu tỉnh ngộ ra, tiếp tục bàn tán xôn xao.
Người phụ nữ này, lẽ nào là do Lệ Minh Viễn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?
Nhưng mà trong miệng cô ta nói, rõ ràng là Lệ Kiên mà!
Thấy thế, Lệ Minh Viễn đột nhiên tiến thêm một bước tới gần người phụ nữ, động tác dứt khoát, đoạt lấy dao găm trong tay cô ta, vứt xuống đất.
Người phụ nữ hét lên một tiếng nói: “A! Anh trả dao găm lại cho tôi!
Tôi phải chết ở chỗ này!”
Lại nhận nhầm Lệ “Đừng náo loạn! Cô còn đang mang thai…Nếu đúng là dòng máu của nhà họ Lệ, đứa bé này…Có thể để cho cô sinh ra”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.