Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 330: Không có mệnh công chúa, nhưng lại bị chiều chuộng ra bệnh công chúa!




“Không có mệnh công chúa, nhưng lại bị chiều chuộng ra bệnh công chúa! Người như bà cả Kỷ mà vào nhà dân thường chúng tôi sẽ bị xem là vô giáo dục đấy có biết không? Rõ ràng đã thấy người ta có việc rồi mà cứ đứng đó không chịu đi… Chẳng biết suy nghĩ chút nào. Tô Noãn Tâm tức tối nói.
“Con nhóc kia, cô nói cái gì đấy?” Sắc mặt Kỷ Vân Như tệ đi trông thấy.
Tô Noãn Tâm bị khí thế phát ra từ bà ta dọa sợ, theo phản xạ lùi về phía sau một bước, tình cờ chạm vào ngực Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn thấy cô nhóc sợ thì vội vàng kéo cô ra sau mình, lạnh lùng nói: “Bà cả Kỷ dọa đứa nhỏ nhà tôi rồi”
“Hừ… Gan thì có chừng đấy mà cũng dám gia nhập giới thượng lưu? Lệ Minh Viễn, cậu chơi cho vui thì cũng thôi… nhưng nếu cậu thật sự muốn cưới con nhóc không biết trời cao đất dày này làm vợ thật thì tôi thấy đừng nên thì hơn! Sau này đỡ khỏi mất mặt!”
“Chuyện nhà họ Lệ không nhọc bà cả Kỷ lo nghĩ!”
“Lệ Minh Viễn, tôi đang tốt bụng nhắc nhở cậu đấy! Thế giới của chúng ta… nó không vào nổi đâu, người quê một cục, nói chuyện cũng như mấy con đàn bà đanh đá cãi nhau vậy, không có chút giáo dục nào! Không biết ở đâu chui ra nữa!”
Lệ Minh Viễn trầm mặt, lạnh giọng: “Bà không có tư cách nói cô ấy như vậy!” Tất cả những người trong nhà họ Kỷ các người đều không có tư cách! “Lệ Minh Viễn, cậu đừng có mà không biết phải trái, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi!
“Tôi không cần lòng tốt này của bà! Nếu bà có bản lĩnh đó thật thì Lục Viễn Phương đã không trái ôm phải ấp, ngày nào cũng lên trang nhất cùng với mấy cô diễn viên đầu, bà cả Kỷ có thời gian ở đây quản chuyện của người khác hãy quản chuyện của mình trước đã!”
Người đàn ông vừa rồi còn nói chuyện nhã nhặn với bà ta, nể nang bà ta, giờ đột nhiên nói những lời mắng nhiếc nặng nề như một con người khác.
Gương mặt diễm lệ được chăm sóc kĩ lưỡng của Kỷ Vân Như đỏ lên, bà ta thét: “Lệ Minh Viễn! Cậu đừng không biết tốt xấu như vậy! Để xem con nhóc này có bản lĩnh bước vào tầng lớp quý tộc được không? Hừ… Hôm nay, ngay tại đây, Kỷ Vân Như này tuyên bố, tôi sẽ đứng ở vị trí cao nhất trong giới quý tộc chờ cô ta bước vào!” Lệ Minh Viễn lạnh lùng nói: “Bà cả Kỷ vẫn chưa rõ tình cảnh hiện tại của mình. đúng không? Trước đây người đứng đầu tầng lớp quý tộc là bà Kỷ, mẹ của bà, mẹ của bà qua đời rồi thì bà mặc định danh hiệu đó thành của bà sao? Không thấy bây giờ ở thủ đô nhà họ Kỷ không còn là gia tộc đứng đầu nữa à?”.
“Nhà họ Kỷ thế nào không mượn cậu quan tâm! Sớm muộn gì… gia đình chúng tôi sẽ khôi phục vị trí thứ nhất thủ đô! Khi ngày đó đến, Lệ Minh Viễn, cậu mà quỳ cầu xin tôi tha cho con nhóc này cũng không được đâu!”.
“Bà cả Kỷ yên tâm, tuyệt đối sẽ không có ngày đó! Bà đừng mãi sống trong thế giới của mình như vậy! Bây giờ, trong mắt mọi người, bà là một kẻ đáng khinh thường nhất! ít nhất là đối với tôi, cô nhóc của tôi cao quý hơn bà gấp cả ngàn lần, cả trăm lần!”
Những lời này đã hoàn toàn vùi dập một kẻ cao cao tại thượng như Kỷ Vân Như.
Tô Noãn Tâm nghe mà ngỡ ngàng… Chủ nhà cô che chở cho cô thì cũng bình thường, cô đã quen rồi, chẳng có gì lạ, nhưng đằng này chú lại nâng cô lên cao đến thể… Đến một quý bà thuộc dòng dõi quyền quý như Kỷ Vân Như cũng không bằng cô nữa.
Ôi má ơi. Tô Noãn Tâm muốn che mặt quá. Cô có được như vậy đâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.