Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 337: Chú không đồng ý thì em sẽ tiếp tục lợi dụng chú




“Đau, rất đau… Cực kỳ đau, cho nên chú à… Chú hứa với em rằng nhất định không chết có được không?
“Được… Sao anh lại rảnh rỗi mà muốn chết đi chứ?”
Các cô gái trẻ giờ đều nghĩ lung tung như thế sao?
Tác hại của việc quay phim quá nhiều?
Lúc này, Tô Noãn Tâm mới ý thức được rằng vừa rồi chỉ là giấc mơ mà thôi.
Nhưng hiện giờ trong thực tế…
Chết tiệt!
Thế mà cô thật sự đã nhào vào lòng của chú!
Mặt mày đỏ bừng lên.
Cảm giác đau lòng trong mơ hoàn toàn biến mất… cơ thể cô trở nên cứng ngắc.
Lệ Minh Viễn cảm thấy rằng cô nhóc cuối cùng đã trở lại hiện thực, không còn tiếp tục mơ màng đến mức không thể phân biệt giữa mơ và thực, anh không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Em tỉnh rồi à?” Tô Noãn Tâm vòng tay qua cổ anh, chống cằm lên vai anh, vẻ mặt đau khổ nói: “Không… em còn chưa tỉnh”
Khuôn mặt cô nhóc dán vào cổ anh… khiến hơi thở của Lệ Minh Viễn nặng nề hơn một chút.
“Ngoan…đừng phá nữa, tỉnh rồi thì về nhà thôi.”
“Chú… Em vừa mơ hơi linh tinh…”
“Ừ, anh biết mà”
“Cho nên… nếu có chỗ nào mạo phạm thì chú đừng trách em nha?”
Lệ Minh Viễn tức giận nói: “Trách em lợi dụng?”
“… Em thật sự không phải cố ý muốn nhảy lên người chú đầu, em vừa nằm mơ thấy chú chết nên khi nhìn thấy chú còn sống thì rất kích động…
Em không nhịn được.”
“Vậy giờ tỉnh táo rồi sao?”
“Tỉnh rồi.”
“Em tỉnh rồi nhưng cũng không buông ra?”
“Em… chú à, chú đừng trách em mạo phạm chú, em xuống ngay”
“Tô Noãn Tâm, em chơi xấu đúng không?”
“Ôi… chú thấy sao thì như vậy đi, dù sao thì chú cũng không hứa với em, em không xuống”
Lệ Minh Viễn lại bị chọc cười lần nữa.
“Tô Noãn Tâm, em cho rằng anh bị em ôm như vậy thì là em được lợi hay là anh được lợi?”
Tô Noãn Tâm suy nghĩ thật kỹ và nói: “Nếu là người khác… thì chắc là người khác lợi dụng em, nhưng nếu là chú thì em đang lợi dụng. Dù sao thì chú cũng rất đẹp trai và thân hình cũng rất ổn… Nơi em đang ôm là cơ bụng tám múi… Cho nên chắc chắn là em lợi dụng chú… Nên nếu chú không đồng ý thì em sẽ tiếp tục lợi dụng chú!”
Lệ Minh Viễn không nói nên lời trước nhận xét của cô.
Thấy Tô Noãn Tâm đã nhấc đầu khỏi vai anh, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Chú, có đồng ý với em hay không?”
Trong lời nói còn thật sự mang theo ý uy hiếp nhỏ.
Lệ Minh Viễn nhướng mày nói: “Nếu anh không đồng ý thì sao?”
Tô Noãn Tâm nhìn đôi môi đang nói chuyện trước mặt mình… ngứa ngáy không thể giải thích được.
Từ nhỏ đến lớn…chưa hôn ai bao giờ.
Mặc dù cô đã ngủ trên giường của chú rồi… nhưng cô chưa hôn.
Nếu sẽ trở thành vợ của chú trong tương lai… Vậy thì chú chính là tài sản riêng của cô. Cô có thể hôn?
Nghĩ như vậy, đầu óc của Tô Noãn Tâm trở nên nóng lên, môi chạm vào bờ môi mỏng gợi cảm của Lệ Minh Viễn.
Mỗi của Lệ Minh Viễn run lên rõ rệt khi đôi môi mềm mại của cô áp vào môi anh.
Có vẻ như là một bất ngờ… Không ngờ rằng cô nhóc lại bất ngờ hôn anh …
Những cô nhóc dường như không hiểu điều này cho lắm, nên dùng đầu lưỡi chạm vào môi anh, rồi lại lui về.
Còn ngẩng đầu, nói lời dọa dẫm với anh: “Nếu chú không đồng ý thì em sẽ lại lợi dụng chú!”
Lệ Minh Viễn: “..” Anh không cho rằng cô đang lợi dụng anh.
Vì thế, “Tô Noãn Tâm, em đừng chọc vào lửa!” Trời chiều mùa thu rất nhanh tối. Lúc này, tia sáng ngoài cửa sổ trở nên mờ dân, trong phòng nghỉ cũng không mở đèn.
Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt đen sáng ngời của Lệ Minh Viễn toát ra tia sáng nguy hiểm.
Tô Noãn Tâm bĩu môi nói: “Chú à, em không chọc giận chú nữa… Chú hứa với em thì em sẽ không cần gánh lấy tội danh lợi dụng chú, sau đó em sẽ không thể ngẩng mặt lên nhìn đời trước mặt chú nữa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.