Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 342: Em có bằng lái chưa?




Tay cầm đũa ăn cơm của Tô Noãn Tâm không khỏi cứng đờ, vẻ mặt đau khổ nói: “Chú không già. Em giờ được chưa! Các người đều không già, cả nhà này con là người già nhất!”
Mong được bỏ qua!
Cô không nên nói quá nhiều, cô cứ tập trung mà ăn cơm thôi.
Nhưng về nhà nên tâm trạng rất tốt nên mới nhịn không được, Lệ Minh Viễn nhẹ giọng nói: “Không biết nói chuyện thì đừng nói”
Tô Ngọc Mỹ vọng lại: “Đúng vậy”.
“Không nói, không nói nữa. Ăn cơm, ăn cơm thôi.”
Tô Noãn Tâm nhanh chóng ăn vài miếng cơm thì nghe thấy Lệ Minh Viễn đã ăn cơm xong và đặt đũa xuống nói: “Việc mà dì Tô nhờ con tìm giúp công việc con đã tìm được rồi ạ”
Mắt của Tô Ngọc Mỹ không khỏi sáng lên: “Công ty nào?”
“Tập đoàn Quốc Doanh.”
“Phụt..” Tô Noãn Tâm suýt chút nữa thì phun cả ngụm cơm ra ngoài, nhịn không được mà nói ngay: “Chú, chú để cho mẹ em đến công ty của chú để làm việc à?”
“Ừ, tình cờ có một chức vụ trong bộ phận tài chính”
“Mẹ, mẹ không nghỉ ngơi thêm sao. Hiện giờ lại đi làm thế thì cơ thể của mẹ có chịu nỗi không?”
“Mẹ đã tĩnh dưỡng hơn hai tháng, tinh thần đã tràn đầy. Không tin thì con hỏi thím Lý đi, mỗi ngày mẹ ở chỗ này của Minh Viễn nên tinh thần rất tốt. Thời gian này đã làm phiền Minh Viễn rồi… Chờ Noãn Tâm quay lại trường thì chúng ta về nhà ở nhé”
Lệ Minh Viễn sửng sốt một chút nói: “Dì Tô không quen sống ở đây ạ?”.
“Không, không, không… Dì rất thích. Chỉ là cuối cùng thì con và Noãn Tâm cũng chưa kết hôn. Làm sao một người lớn như dì đây lại cứ sống ở đây mãi thế? Trước đó là do không có Noãn Tâm nên dì mới đến làm phiền con. Bây giờ Noãn Tâm đã quay về thì mẹ con của dì chắc chắn vẫn nên quay về nhà ở sẽ phù hợp hơn. Thỉnh thoảng Noãn Tâm đến đây chơi là được.”
Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Vậy thì chuyển đến toà lâu đài đi… sửa xong rồi, giờ có thể ở được rồi.”
Tô Noãn Tâm kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?”
“Lý Mạnh làm việc rất có hiệu suất… ngày mai em có thể đến đó xem. Dì Tô và Noãn Tâm có thể dọn về ở trong nay mai”.
Tô Ngọc Mỹ vội vàng lắc đầu nói: “Không, không, không… Đó là của hồi môn mà con chuẩn bị cho Noãn Tâm mà Minh Viễn. Sau này hai đứa cứ lấy nó dùng làm nhà tân hôn đi, dì sẽ không đến đó đâu”
Lệ Minh Viễn nhẹ giọng nói: “Sau khi kết hôn có thể sống chung, con không ngại chuyện này.”
Tô Noãn Tâm kinh ngạc nói: “Mẹ, mẹ làm sao vậy, sau này mẹ không định sống cùng con sao! Cho dù con kết hôn với chú thì chúng ta cũng có thể sống chung với nhau mà”.
Tô Ngọc Mỹ cười khổ: “Minh Viễn không phải người ngoài… chuyện của dì thì con cũng biết… thanh danh của dì không tốt, dì không muốn liên lụy đến con và Noãn Tâm” Nếu mọi người bên ngoài đều biết rằng Noãn Tâm là con gái ngoài giá thú của nhà họ Kỷ thì đời này của Noãn Tâm không thể ngóc đầu dậy được.
“Dì Tô đừng lo lắng quá, con không quan tâm đến chuyện này… Nếu như dì Tô cho rằng lâu đài cách tập đoàn Quốc Doanh quá xa, mỗi ngày đi làm sẽ không tiện thì dì có thể chuyển đến ký túc xá của công ty… Con đã nhờ Lý Mạnh thu xếp một phòng riêng cho dì rồi, cuối tuần dì có thể sang bên nhà con ở”.
Không biết là xuất phát từ tâm lý gì mà khiến Lệ Minh Viên bổ sung thêm câu cuối cùng.
Ban đầu, không có dự định này.
Tô Noãn Tâm bày tỏ sự tán thành và nói: “Cách này cũng có thể tiết kiệm thời gian đi làm hằng ngày, cuối tuần thì em sẽ đến ở bên đây cùng với chú để học thêm gì đó… Mẹ à, con cảm thấy ý kiến này của chú không tệ!”.
“Mẹ cứ cân nhắc, toà lâu đài cũng quá lớn, bình thường con đều sống ở trong trường, một mình mẹ ở có thể sẽ không quen”
Tô Ngọc Mỹ suy nghĩ một chút nói: “Ký túc xá công ty ở gần công ty sao?”
“Chỉ khoảng năm sáu phút đi xe và khoảng nửa giờ đi bộ… Dì Tô có bằng lái xe không?”
“Mẹ em có một cái! Lúc trước còn có một chiếc xe New Morning nhỏ, mỗi ngày đều lái xe đi làm, đưa em đi học… Sau này bị bệnh thì bán đi.”
New Morning nhỏ…
Lệ Minh Viễn khóe miệng giật giật nói: “Vậy còn em? Em có bằng lái xe chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.