Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 622: Quá xấu, có thể không sinh ra được những đứa con xinh đẹp




“Nhà họ Lâm là do Lâm Đức Trung tay trắng lập ra nên không có quan hệ gia tộc phức tạp. Nhà họ Lâm gồm có ba người, ba mẹ Lâm là những người thân thiện, lần trước Minh Viễn đã tuyên bố trong bữa tiệc của nhà họ Lâm rằng sau này thì nhà họ Lệ sẽ bảo hộ nhà họ Lâm. Sau này sẽ chỉ trở nên tốt hơn mà thôi.”
Tần Kiên nhướng mày khi nghe lời này:”Hầu như không có vấn đề gì, cái cô gái nhà họ Lâm này nhìn không xấu chứ?”
Tân Thiên khóe miệng giật giật nói: “Không xấu.”
“Ha ha ha ha, chú ý gien di truyền cho gia tộc, quá xấu thì không thể sinh được những đứa con xinh đẹp được”.
Nhìn ba đứa con của ông ta, mỗi đứa đều xinh đẹp.
Đặc biệt là cái nhỏ nhất, tuy vô dụng nhưng nhìn rất thích mắt.
Chỉ là đứa con gái xấu hơn một chút, giống ông ta hơn. Chỉ cần họ giống hai người vợ của ông ta thì người nào không phải là người xinh đẹp, tuấn tú. Khóe miệng Tần Thiên co giật gần như co rút lại, anh ta cảm thấy ba mình là một người kỳ quái.
Trở lại phòng ngủ, anh ta nằm ở trên giường, đầu óc nhất thời trống rỗng. Một số ký ức khó coi lần lượt tràn về. Cô nhóc cứng đờ, không ngừng kêu đau nhưng anh ta không quan tâm lắm, cứ liên tục phát tiết.
Tần Thiên phỉ nhổ biểu hiện của chính mình rất nhiều, đây có phải là do nhịn quá lâu không!
Đúng là cầm thú.
Anh ta cũng cảm thấy nhà họ Lâm tuy không nổi tiếng nhưng quan hệ gian đình đơn giản, không có gì phức tạp, cũng sẽ không có quá nhiều phiền phức.
Vì vậy, cứ chọn nhà họ đi.
Nhà họ Lâm.
Sau khi bà Lâm cúp điện thoại xong, bà ta đi đến chỗ con gái với nụ cười trên môi.
Lâm Xuân Mạn đã lâu không cảm nhận được tình cảm của ba và mẹ, dù sao ba mẹ cũng quá bận rộn.
Khi mẹ gọi điện thoại hỏi thì cô ấy đã tự mình chườm nước nóng lên mặt và bôi thuốc mỡ.
Ba cô ấy nói với giọng rất bất đắc dĩ: “Cây cải nhỏ này, nuôi hơn 20 năm, một lần tính toán sai đã bị heo ăn mất!”
Bà Lâm cáu kỉnh nói: “Vớ vẩn gì vậy! Tần Thiên người ta là con rể tốt ai cũng đổ xô đi cầu xin!
Nhà họ Lâm chúng ta thật may mắn khi có được một cuộc hôn nhân như vậy, có được không?”
“Nhà họ Tân có thân phận cao quý, nếu gả đi qua đó thì cuộc sống cũng không dễ dàng như vậy, tôi vốn là muốn để cho con bé kén rể!”
“Đánh rắm, cũng phải hỏi xem con gái ông có tình nguyện không chứ! Chuyện Xuân Mạn thích Tần Thiên, ông cũng không phải là không biết. Nhà cao cửa rộng thì sao chứ, sau này chúng ta đưa cho Xuân Mạn nhiều của hồi môn thì ai dám coi thường con gái chúng ta?”
“Đứa bé sinh ra trong tương lai sẽ phải đặt tên theo họ Tân”
“Đó cũng là đời sau của chúng ta, mang trong mình dòng máu của chúng ta! Được rồi, ông đó, Lâm Đức Trung, ông chê tôi đây. không sinh cho ông một đứa con trai để kế thừa gia tộc, đúng không?”
“Ý tôi không phải vậy”
“Ông chính là có ý đó!”
“Thực sự là không, đang yên đang lành, bà nổi điên cái gì!”
“Vậy nếu không có thì sau này sẽ đem toàn bộ công ty làm của hồi môn cho Xuân Mạn”.
“Tôi không giao con bé thì cho ai! Tôi chỉ là một đứa con gái này thôi”
“Hừ, như vậy thì còn nghe được”
Lâm Xuân Mạn dở khóc dở cười: “Ba mẹ, các ngươi bây giờ đã bắt đầu bàn bạc chuyện của hồi môn của con rồi à. Nhà họ Tần người ta còn chưa chắc đồng ý lấy con”
“Tân Thiên đã nói… chuyện này hẳn là có thể!” Bà Lâm cười nói.
Tần Thiên là người độc thân hoàng kim nổi danh trong giới giàu có, tính tình điềm đạm, đáng tin cậy, ăn nói rất khéo. Nếu anh ta đã nói rằng anh ta chịu trách nhiệm, vậy thì nó chắc chắn chín mươi chín phần trăm rồi đó.”
Phần trăm còn lại phụ thuộc vào việc anh ta có thể thuyết phục được Tần Kiên, gia chủ của nhà họ Tần hay không. Đây chính là người chú trọng lợi ích gia tộc nhất”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.