Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 678: Cuối cùng Lục Tích có phải con trai của Lục Viễn Phương không?




Nhiếp Hạo lắc đầu nói: “Bà ta không cho phép tôi đi bệnh viện… Bà ta muốn tôi tự khỏi, bởi vì đây là trừng phạt.”
Lệ Minh Viễn cau mày nói: “Không giúp bà ta giết chết Minh Dao, hãm hại cô nhóc sẽ bị trừng phạt sao?”
Nhiếp Hạo khỏe mỗi bỗng nhiên nhếch lên thành một nụ cười kỳ lạ nói: “Vẫn còn… nếu tranh cãi với bà ta cũng sẽ bị trừng phạt”
Lệ Minh Viễn khóe miệng giật giật nói: “Tranh cãi với bà ta có thể khiến anh thoải mái sao?”
“Niềm vui duy nhất… Không cảm thấy, khiến người như vậy, tức giận đến giậm chân… rất vui sao?”
Cho nên, thực chất bên trong Nhiếp Hạo, vẫn là cậu bé chưa từng có cảm giác hạnh phúc.
Vì một chút căm ghét, có thể đổi bằng mạng của mình. Lệ Minh Viễn không thể nào hiểu được người như vậy, nhưng thực chất bên trong vẫn tôn trọng anh ta.
Bởi vì… Nếu không phải số phận không cho sự công bằng, gặp phải nhiều chuyện trắc trở.
Khiến một người tốt, trở thành như bây giờ?
Chưa từng trải qua những nỗi đau của người khác, thì không thể nào đánh giá họ được.
Cho dù anh ta một người cực kỳ tàn ác, cũng không có tư cách gì nói anh ta cả.
Khóe môi anh có chút cong lên để lộ một nụ cười rất đẹp nói: “Ừ, anh cảm thấy thoải mái, là được.”
Nhiếp Hạo cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn như một đứa trẻ nói: “Thật thoải mái… Cảm ơn tổng giám đốc Lệ, giúp tôi bôi thuốc.
“Không cần, ngược lại là tôi nên cảm ơn anh… Đối với Minh Dao và cô nhóc nhà tôi đã nhẹ tay… Hôm nay, còn cứu mạng cô ấy một lần.’
“Vậy… Ba cái mạng, đủ để tôi xin anh một yêu cầu không?”
Lệ Minh Viễn không chút do dự nói: “Có thể… Nhưng nếu như yêu cầu này có liên quan tới Kỷ Vân Như, tôi sẽ phải cân nhắc lại.”
Nhiếp Hạo nhíu mày nói: “Yêu cầu của tôi không có liên quan gì đến bà ta…’
“Anh có thể nói thử xem “
Nhiếp Hạo mắt sắc hơi buồn, rũ đôi mắt nói: “Đừng… tìm bà ta báo thù, hậu quả cũng không phải rất nghiêm trọng…’
“Vì sao?”ện trên “Bà ta cũng rất đáng thương… Kỷ Vân Như đáng thương? Nhiếp Hạo không phải đang kể chuyện hài?
Lệ Minh Viễn cười lạnh nói: “Tôi ngược lại nhìn không ra, Kỷ Vân Như đáng thương chỗ nào…
Nếu như bà ta đáng thương, như vậy trên đời này chắc không còn ai không đáng thương”
Nhiếp Hạo lắc đầu nói: “Người khác không liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ quan tâm bà ấy, tổng giám đốc Lệ có thể đồng ý, thì đồng ý… Không thể đồng ý, tôi cũng không ép buộc. Nhớ đọc truyện trên CU Lệ Minh Viễn không hiểu nói: “Rõ ràng bà ta đối với anh rất tàn nhẫn…”
| “Nhưng lúc đầu, người đưa tôi thoát khỏi địa ngục đó, cũng là bà ta… Miễn là bà ta không tự tay đẩy tôi lại địa ngục đó… Chỗ này của tôi, mãi mãi biết ơn bà ta. Nhiếp Hạo chỉ trái tim, vẻ mặt chân thành nói. Lệ Minh Viễn không thể nào đồng ý cách nói này.
Nhưng lại xem trọng người trước mặt này.
Không vì cái gì khác, vì người trước mặt này từng trải qua nhiều chuyện trắc trở, những sự việc đen tối, vẫn như cũ có thể giữ lại một tấm lòng lương thiện.
Vẫn còn lại lý trí, không hoàn toàn mặc cho Kỷ Vân Như sắp đặt…
Nếu không, cô nhóc và Minh Dao đã sớm xong đời, làm sao còn có thể giữ được mạng sống.
Nghĩ đến việc này, trong lòng Lệ Minh Viễn rất biết ơn Nhiếp Hạo.
Rất lâu sau, Lệ Minh Viễn mới hơi gật đầu nói: “Yêu cầu của anh, tôi sẽ suy nghĩ… Còn có thể đụng đến Kỷ Vân Như hay không, còn phải xem biểu hiện tiếp theo của bà ta “Hôm nay người đó, không phải người của bà ta.”
“Sao anh biết?”
“Lục Tích bị ốm… bà ta không có lòng dạ nào làm việc khách trên Lục Tích, là con của Lục Viễn Phương và Kỷ Vân Như?
Lệ Minh Viễn đột nhiên mở miệng hỏi: “Anh biết… cuối cùng Lục Tích có phải con trai Lục Viễn Phương không?”
Nhiếp Hạo hơi thầm nghĩ nói không biết “Vậy coi như tôi chưa hỏi gì.’
“Tổng giám đốc Lệ còn chuyện gì khác không?”
“Vẫn còn một việc… Muốn xin anh giúp một tay”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.