Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 709: Anh còn một tình địch tiềm tàng… Kỷ Vân Tiêu Tô Noãn Tâm nằm trong lòng anh hỏi:“Ý chú là sau khi quay xong bộ phi




“ừ”
“Chắc là sẽ quay về trường học tiếp tục học cho đủ tín chỉ”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Em cũng không biết. Chị Ngô nói khởi điểm của em rất cao, sau này không biết nên nhận phim nào cho em”
“Anh cũng đoán được. Ông Ngô là đạo diễn nổi tiếng trong ngoài nước, nữ diễn viên đã từng đóng vai nữ chính cho ông ấy đều có địa vị rất cao. “Nhưng em… còn có rất nhiều nhân vật chưa được trải nghiệm, em đều muốn diễn. “Muốn diễn thì cứ diễn đi, đừng suy xét chuyện khác.
Tô Noãn Tâm ngẩng đầu lên đối diện với anh: “Vậy thì chú nói với chị Ngô được không? Chứ chị Ngô cứ cho rằng nhận phim nào cho em cũng hạ giá… “Ừ, để anh nói.”
Tô Noãn Tâm lập tức hôn lên cổ Lệ Minh Viễn, dụi mặt vào lòng anh: “Chú tốt ghê!
Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười: “Chọc em thì kêu là đồ lưu manh, giúp em thì là chú thật tốt bụng hả? “Tại chủ bắt nạt em trước. “Tôi chiều em quá nên hư đốn rồi.”
“Em hả?”
“Ừ” Bây giờ chẳng sợ anh gì cả. Chỉ cần khó chịu là mắng chửi.
Tô Noãn Tâm nằm trong lòng anh nói: “Còn không phải do chú chiều hư em “Ừ, đều tại anh. “Vậy thì chú không thể chiều hư em rồi không cần em. Nếu chú không thích em thì không còn ai thích em nữa đâu.”
“Ngoan, không có ngày đó đâu!” Hơn nữa cô nhóc này được rất nhiều người thích, làm gì có chuyện không ai thích? Anh không sợ cô bị người khác cướp mất, nhưng cũng sẽ lo lắng cho tương lai. Chung quy anh vẫn còn một tình địch tiềm tàng… Kỷ Vân Tiêu. Đó là tai họa ngầm. Một khi Kỷ Vân Tiêu thức tỉnh, với tính cách nóng tính của mình, chắc chắn ông ta sẽ cướp lại con gái, giữ bên cạnh mình yêu thương. Nhất là hiện giờ cô nhóc còn chưa đủ tuổi kết hôn.
Tô Noãn Tâm buồn ngủ, mơ mơ màng màng nằm trong lòng anh: “Chú… thật tốt” Sau đó không còn lên tiếng: Trong bóng đêm, khóe môi Lệ Minh Viễn hơi cong lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô. Thật lâu sau, anh mới bắt đâu chìm vào.
giấc ngủ Hôm sau, Tô Noãn Tâm ngủ dậy thì Lệ Minh Viễn đã rời giường. Cô xem thời gian trên di động, đã là mười giờ sáng. May mà ngày mai mới trở về đoàn làm phim, hôm nay vân được nghỉ, dậy muộn cũng không sao.
Tô Noãn Tâm ngồi dậy, đánh răng rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng. Vốn tưởng ráng giờ này chú đã đi làm, nhưng không ngờ cô vừa xuống lầu thì thấy chú đang ngồi trên sofa phòng khách xem di động, còn chưa đến công ty.
Cô kinh ngạc hỏi: “Chú không đi công ty à?”
“Không. Ăn sáng đi, ăn xong anh dân em tới một nơi”
“Hả? Muốn dân em ra ngoài hả?”
“ừ”
“Vậy thì em sẽ ăn thật nhanh”
“Không vội. Trước hai giờ e| vân còn thời gian, anh sẽ ở bên em” Hai giờ chiều lại đi công ty.
tệ Minh Viên đều đã thu xếp hết rồi. Sau khi Tô Noãn Tâm ăn sáng xong, Lệ Minh Viên tự lái xe chở cô ra ngoài.
Thấy sân vườn quen thuộc bên ngoài lâu đài, Tô Noãn Tâm mờ mịt hỏi: “Chú dẫn em tới lâu đài làm gì?”
“Dãn em đi tham quan một nơi.”
“Nhưng em đều thấy hết mọi thứ trong lâu đài rồi”
“Có thứ em vân chưa thấy”
Tô Noãn Tâm vừa tò mò vừa mong chờ được Lệ Minh Viễn dắt tay tiến vào lâu đài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.