Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 825: Hình như trước kia. Chú vẫn luôn không vui




Trong lòng Lệ Minh Viễn như sụp đổ.
Vậy anh của hiện tại vất đầu?
Bị nhóc con chế sao?
Tô Noãn Tâm khẽ vuốt khuôn mặt đẹp trai bên trên tấm ảnh: “Nếu lúc đó mà em gặp được chú thì tốt biết bao nhiêu!”
“Tô Noãn Tâm!”
“Ai da, chú đừng tức giận mà… Người ta đầu có ghét bỏ chú của bây giờ đâu, chỉ đơn thuần là cảm thấy tiếc nuối thôi mà”
Lệ Minh Viễn hít vào một hơi nói: “Hiện tại còn tiếc nuối không?”
Vẻ mặt Tô Noãn Tâm đau khổ cọ xát vào ngực anh nói: “Càng tiếc nuối nha… Khi đó chú thật là đẹp trai, nếu cháu mà gặp chú khi ấy, chắc chắn cháu sẽ không nhịn được mà viết thư tình cho chú, theo đuổi chú luôn!”
Cho nên não anh bị úng nước mới có thể bảo Lệ Minh Nguyệt mang album tới? “Mặc kệ đó chú… Chú nhất định phải mặc đồ thể thao cho em xem!”
“Còn gì nữa?”
“Thay đổi kiểu tóc Nhuộm tý màu…
“Không có khả năng”
“Chú ơi, đi mà…
“Làm nũng vô tác dụng.
“Đợi đến sinh nhật, chú cũng không chịu thỏa mãn nguyện vọng này của em sao?”
Lệ Minh Viễn suýt chút nữa bị làm cho tức cười.
“Quà sinh nhật đã chuẩn bị xong… Cho nên, không “Chú ơi…
“Đã nói làm nũng cũng vô dụng, còn xem nữa không? Không thì trở về phòng tắm rửa đi ngủ.
“Xem xem xem… Em vẫn chưa xem chú thời cấp hai đâu.”
Thời cấp hai rất bình thường.
Lúc đó hầu như đều để đầu đinh, nhìn khác hoàn toàn với bây giờ.
Tô Noãn Tâm nhìn xong thì bật cười ha ha thành tiếng.
Khóe miệng Lệ Minh Viễn co rút: “Còn cười nữa thì đừng mong xem nữa.
“Em muốn xem, để em tự mình lật…
Thời tiểu học gần như cũng tương tự với thời cấp hai, chỉ là nhỏ hơn một chút.. Nhưng hình như mỗi tấm hình từ nhỏ đến lớn của chú, ánh mắt chú đều lộ ra vẻ lạnh lùng không có chút tình cảm gì.
Tô Noãn Tâm không khỏi bĩu môi nói: “Hình như trước kia… Chú vẫn luôn không vui” Lệ Minh Viễn không nói gì, xem như chấp nhận, Tô Noãn Tâm có chút đau lòng ủi ủi vào ngực anh, hôn lên khóe môi anh một chút rồi nói: “Chú đừng sợ… Có em ở đây, cháu sẽ luôn ở bên cạnh chủ, để mỗi ngày chú đều vui vẻ!
Em không làm anh tức chết đã là tốt lắm rồi Trong lòng Lệ Minh Viễn nghĩ như thế.
Tô Noãn Tâm tiếp tục lật về phía trước thì thấy một tấm ảnh chụp một nhà ba người, Ánh mắt cô không khỏi ngừng lại… Đang muốn xem kỹ thì bị Lệ Minh Viễn khép album lại.
“Mấy tấm còn lại không có gì để xem cả”
“Em muốn xem. Kia là Lam Thanh Như đúng không?
“Ừ”
“Chú buông lỏng tay ra nào, em muốn xem! Em muốn xem bộ dáng trước kia của bà ta như thế nào.”
“Ngoan, đừng xem”
“Chú, chú làm gì đó, trong lòng em, Lam Thanh Như không có chút quan hệ gì với anh cả… Bây giờ em chỉ muốn nhìn ảnh chụp lúc trẻ của bố mẹ chồng tương lai của em trông như thế nào thôi, không được sao?”
Tay của Lệ Minh Viễn… Buông ta theo bản năng.
Tô Noãn Tâm lập tức lập album tìm tới tấm ảnh kia.
Trên tấm ảnh, Lam Thanh Như lúc trẻ thật sự vô cùng xinh đẹp, thuộc loại người đẹp bại hoại… So sánh với gương mặt bây giờ thì hoàn toàn không có cách nào so sánh được.
Gương mặt bây giờ của bà ta do phẫu thuật thẩm mỹ mà thành, cả khuôn mặt nhìn cứng ngắc, theo tuổi tác lớn dần, gương mặt bà ta sụp xuống, nhìn vừa xấu vừa có mấy phần cay nghiệt.
Không hề giống như người phụ nữ trên bức ảnh, chủ nhà cô đẹp trai như thế hoàn toàn là do di truyền giá trị nhan sắc đỉnh cao này!”
Còn cả bố của chú cũng rất là đẹp trai, vào thời đại đó, chắc chắn cũng là một hot boy hàng đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.