Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 914:




Hai người bình thường vẫn luôn chơi vui như vậy cơ à.”
Tô Noãn Tâm lại muốn che mặt, nhịn không được trừng mắt nhìn Lệ Minh Viễn nói: “Chú thấy chưa, tất cả đều bị người ta nhìn thấy hết rồi, em không biết xấu hổ hay sao!”
Lệ Minh Viễn nhướn mày không nói năng gì cả.
Lệ Minh Thành có chút nhịn không được cười, nhớ tới lời mà Lệ Minh Ngọc nói lúc trước… Anh họ tìm người bạn gái như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa mà là chắc chắn đang làm bố người ta.
Quả nhiên câu nói này rất thiết thực.
Tô Noãn Tâm thấy Lệ Minh Viễn không nói lời nào, lại trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó nhìn Kỷ Hoài An và Lệ Minh Thành có chút ngượng ngùng nói: “Ừm… Minh Thành chú dẫn Kỷ Hoài An đến tham quan phòng đi…tôi sẽ khôi phục lại chỗ này ngay lập tức, hai người đợi một chút nhé.
Sau khi nói xong thì chực quay qua đi gấp chăn lại.
Lệ Minh Thành đi qua nói: “Chị dâu nhỏ không cần đâu…để tôi tự làm là được rồi.”
“Cần mà cần mà… Tôi đã làm rối tung lên nên cứ để tôi dọn dẹp.
Nói xong thì thuần thục điêu luyện sắp xếp chăn gối lại gọn gàng chỉnh tề.
Kỷ Hoài An nhìn, không thể không kinh ngạc nói: “Wow! Chăn bông mà Noãn Tâm chị xếp thật sự rất gọn gàng, xếp còn gọn gàng hơn so với người giúp việc nhà chúng tôi.”
Lệ Minh Viễn nghe vậy, nhịn không được nói: “Cô Kỷ động một chút là so sánh người giúp việc nhà mình với cô nhóc nhà tôi như vậy là có ý gì?”
Kỷ Hoài An trực tiếp trợn tròn mắt nói: “Ôi… Tôi không có ý gì khác, anh đừng nhầm lẫn…Chỉ là tôi cảm thấy Noãn Tâm thật sự rất lợi hại.” Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Sau này cô nhóc sẽ là bà chủ của cái nhà này… Làm phiền cô Kỷ hãy cân nhắc lời nói cho thật kỹ trước khi nói chuyện”
Tô Noãn Tâm trợn tròn mắt nói: “Chú, chú làm gì vậy! Kỷ Hoài An người ta lại không có ý đó…Hoài An, chúng ta đừng để ý đến anh ấy, chủ chính là tính tình xấu, thích gây chuyện với người khác!”
Nhưng trong lòng lại rất đắc ý.
Thật sự là chú…xem cô là một kho báu.
Ngay cả so sánh cũng không để cho người ta so sánh. Sắc mặt của Lệ Minh Viễn hoà dịu đi một chút nói: “Tôi nói những lời này không có ý gì khác…quả thật xuất thân của Noãn Tâm không tốt như cô, những loại lời này nghe nhiều rồi sẽ khiến cho cô ấy tự ti, cảm thấy mình không khác gì mấy so với một người giúp việc “Ừm… Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ nói như vậy nữa. Kỷ Hoài An vội vàng trả lời.
“Vâng.”
“Ôi giời chú ơi, chú đang làm cái gì vậy? Hoài An cô đừng để trong lòng biết chưa, chủ nhà tôi chính là đáng ghét như vậy đó.
Lệ Minh Thành cũng cười hời hợt nói: “Cô Kỷ không cần để những lời anh cả nói đặt ở trong lòng… anh ấy chỉ là làm bố quen rồi… không thể nhìn được cảnh con gái yêu của anh ấy chịu một chút thiệt thòi nào…
“Phụt.
“Phụt!” Lời này nói này làm cho Kỷ Hoài An và Tô Noãn Tâm đồng loạt bật cười phun ra thành tiếng. Lệ Minh Viễn lại nhíu mày nói: “Làm bố cái gì chứ… nói vớ nói vẩn cái gì vậy?”
“Em ba nói mà, không phải em!”
Lệ Minh Viễn trừng mắt, không nói năng gì.
Tô Noãn Tâm đi qua kéo cánh tay anh nói: “Được rồi, chú ơi…Bố thì bố thôi… Dù sao thì em cũng không có bố, tất cả tình yêu của bố đều nhờ chú mà được hưởng thụ đây còn gì.”
Lúc này, đến lượt Lệ Minh Thành và Kỷ Hoài An nhịn không được cười ha ha lên thành tiếng.
Khuôn mặt của Lệ Minh Viễn dường như sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.
“Thử nói vớ va vớ vẩn thêm một lần nữa xem nào?”
“Người ta không hề nói vớ nói vẩn…Chú ơi chúng vẫn nên đi thôi, cô Kỷ người ta lần đầu tiên đến tham quan phòng Minh Thành kia kìa! Chúng ta về phòng mình chơi đi.”
Có như vậy Lệ Minh Viễn mới “Ừ” một tiếng.
Sau đó bị cô nhóc kéo trở về phòng bên cạnh. Sau khi hai người họ đi, Lệ Minh Thành và Kỷ Hoài An không thể không nhìn nhau mà cười.
Vốn dĩ cả hai đều còn có chút câu nệ.
Nhưng bây giờ bị quấy rầy một phen như vậy nên cảm giác đã nhẹ nhõm đi rất nhiều.
“Phòng của tôi có hơi thô sơ…cô Kỷ cứ thoải mái tham quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.