Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 972:




Đối diện Kỷ Vân Như còn có một chiếc sô pha.
Lúc này Lâm Sơn Linh mới đánh bạo, đi qua đó nằm thẳng xuống.
Nữ bác sĩ cũng đi qua, vết bị đá ở trên bụng cô đã thành môt mảng xanh tím rất lớn, bà ấy ấn nhẹ nhàng vài cái.
Rồi sau đó hỏi: “Có đau không?”
Lâm Sơn Linh nhíu mày nói: “Đau…”
“Đau ở chỗ tôi ấn sao?”
“Đúng vậy”
“Nơi này thì sao?”
“Chỗ này thì vẫn còn tạm…”
“Bên này thì sao?”
“Chỗ này thì không có việc gì…Trước đó chỗ này có đau”
Nữ bác sĩ không khỏi nhẹ nhàng thở ra nói: “Vậy không phải vấn đề gì nghiêm trọng rồi, chỉ là vết thương bên ngoài thôi…Đi mua chút thuốc mỡ về bôi, dưỡng một tuần, đừng hoạt động mạnh quá là có thể khôi phục, vết thương ở trên mặt thì cô cũng phải mua thuốc mỡ về bôi, về nhà dùng đá chườm một chút.”
“À…Vâng, cảm ơn bác sĩ”
Nữ bác sĩ gật đầu, xoay người đi tới hướng tới Lệ Minh Viễn nói: “Không có trở ngại gì cả ạ, chỉ là bị thương ngoài da thôi, không bị thương đến nội tạng”
Lệ Minh Viễn g: không nói gì.
Nữ bác sĩ tự giác rời đi.
Lý Mạnh đi tới nói: “Tổng giám đốc…Mặc dù chỉ là bị thương ngoài da, nhưng đã ẩu đả nhân viên trong công ty rồi thì cũng cần phải nói một lời rõ ràng.”
Lệ Minh Viễn thiếu chút nữa cười không ra tiếng.
Lý Mạnh này thật đúng là để bụng vị trợ lý Lâm này mà.
Vì sợ anh không đòi lại công bằng mà nhìn cậu ta rất gấp gáp kìa.
Anh nhàn nhạt nói: “Hả? Thư ký Lý cảm thấy nên xử lý như thế nào mới tương đối thích hợp?”
“Để cô Kỷ nhận lỗi với trợ lý Lâm! Cũng để cô ấy bảo đảm là về sau sẽ không ẩu đả bất cứ một nhân viên nào trong tập đoàn Quốc Doanh chúng ta nữa”
Kỷ Vân Như cười lạnh nói: “Năm mơ sao? Để bà chủ đây đi xin lỗi một nhân viên quèn? Cô ta xứng đáng sao?”
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Nếu không xứng…Vậy thì bà cũng không xứng xuất hiện ở tập đoàn Quốc Doanh của chúng tôi đâu…Lý Mạnh, cậu đi phân phó cho nhân viên anh ninh của công ty, nếu về sau bà Kỷ lại tiến vào nữa thì trực tiếp ngăn lại, nếu vẫn mạnh mẽ xông vào thì trực tiếp báo cảnh sát!”
“Được, thưa tổng giám đốc”
“Lệ Minh Viễn!”
“Trên thế giới này, chỉ có cô nhóc nhà tôi mới có thể dùng giọng điệu này để gọi tên tôi…Còn những người khác thì đều vô dụng thôi, mời bà Kỷ đi cho”
Kỷ Vân Như hít sâu một hơi nói: “Còn không phải chỉ là xin lỗi thôi sao…Đơn giản thôi, cô gái, xin lỗi…Cô yên tâm, tôi sẽ bồi thường tiền thuốc men cho cô”
Lâm Sơn Linh rụt rụt cổ, đứng ở phía sau Lý Mạnh không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.