Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 212: Muốn khóc




Edit: Moon
Beta: Ryeo
Quản gia bị hai con chó điên cuồng lôi kéo sợ tới nỗi thiếu chút nữa sùi bọt mép. Nhưng ông vẫn ghi nhớ nhiệm vụ của mình. Lúc chạy đến trước Hỗ Quân Nhạc đột nhiên nhét vật gì đó nhìn giống như cục xương vào tay anh ta.
Hỗ Quân Nhạc ngơ ngác nhìn cục xương trong tay, trong mắt nổi lên nghi vấn nói: "Cái gì đây? Đồ chơi sao?"
"Gâu gâu gâu "
Vốn dĩ còn đang nhìn con người căn bản không quen biết trước mắt, Đại Cẩu Tử vừa thấy món đồ chơi yêu thích của mình lại bị anh ta cầm đi, con mắt ánh xanh, liền nhảy bổ nhào lên người anh ta.
Tiểu Vịnh bên cạnh thấy Đại Cẩu Tử chồng mình bị ức hiếp thân thể lập tức xông lên phía trước, hất cục xương trong tay Hỗ Quân Nhạc vốn còn đang ngơ ngác nhìn xuống mặt đất.
"A! Chuyện gì thế này?"
Hỗ Quân Nhạc bị va phải làm đầu óc lơ mơ rồi. Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cục xương trên tay ném không được mà giữ lại cũng không xong!
"Khốn kiếp, các người chơi tôi!" Hỗ Quân Nhạc dưới tình thế như cấp bách lập tức đứng lên bỏ chạy
Mà trên cục xương đồ chơi này dính đầy kẹo cao su, anh ta muốn ném được mới là lạ.
"Gâu gâu gâu!" Đại Cẩu Tử lập tức đuổi theo
Quản gia thở hỗn hễn nhìn Hỗ Quân Nhạc cùng hai con chó chạy đi chạy lại như điên mà chỉ biết im lặng thở dài.
Đắc tội với ai không đắc tội mà lại đắc tội với Bùi tiên sinh nhà bọn họ.
"Bùi tiên sinh, anh quá nhẹ tay rồi. Anh không biết cái tên trẻ con kia vừa rồi nhéo tôi, anh nhìn xem tay tôi bị nhéo đỏ hết rồi này!" Tô Thi Thi chạy đến trước Bùi Dịch, đưa cánh tay mình lên cho anh xem.
Chẳng qua cô không dám đứng trước mặt Bùi Dịch mà nở nụ cười. Lúc người đàn ông này ghen sao lại đáng yêu như vậy!
Bùi Dịch mặt không chút thay đổi liếc nhìn cô một cái, tức giận nói: "Chỉ cho phép lần này!"
Người phụ nữ chết tiệt này, vậy mà dám để cho người đàn ông khác đụng vào mình. Đừng tưởng rằng anh không biết, cô đây rõ ràng là muốn cho anh ra tay!
"Ách...anh một chút cũng không ngốc." Tô Thi Thi yên lặng buông xuôi. Cùng người có IQ cao so chiêu, quả nhiên là rất mệt.
Nhưng cô đột nhiên lấy lại tinh thần kéo Bùi Dịch đi tới chỗ Hỗ Quân Nhạc vừa đi: "Mau đi xem một chút, tôi muốn quay lại hình ảnh này để xem anh ta lần sau còn dám đến đây phá tôi nữa không! "
Cái tên trẻ con chết tiệt kia, vừa rồi vậy mà ở trước mặt mọi người nói cô tìm vịt cho Bùi Dịch!
Tô Thi Thi cảm thấy Bùi Dịch còn quá nhân từ, nếu cô mà là anh cô nhất định tìm cho anh ta một vạn con vịt tới mổ anh ta đến chết!
"Tô Thi Thi, cô mau đến đây bảo chúng dừng lại!" Phía trước truyền đến tiếng Hỗ Quân Nhạc kêu khóc om sòm
Hỗ Quân Nhạc rất nhanh đã khóc, anh ta tới cùng làm sao mới có thể thoát khỏi hai con chó này!
Càng lúc càng túc giận, hai con chó này dường như là cố ý trêu đùa anh ta vậy. Mỗi lần đuổi theo là chỉ đem anh ta vây trên bãi cỏ, trên quần của anh ta cắn một cái, rồi lại thả anh ta ra
Hỗ Quân Nhạc ôm lấy cái mông của mình, anh ta chỉ cảm thấy hai chân của mình lạnh lẽo, lỡ như đem phần vải ở bộ vị trọng yếu kia cắn nát đi...
"Tô Thi Thi tôi sai rồi, cứu mạng!"
Hỗ Quân Nhạc quả thực không dám nghĩ tiếp, đành phải cầu xin tha thứ!
"Gâu Gâu!" Trả lời anh ta là một trận khủng bố tiếng chó sủa.
Hỗ Quân Nhạc theo bản năng quay đầu lại nhìn hai con chó, đồng tử co rút mạnh, thân thể lập tức lùi lại.
Chỉ thấy Tiểu Vịnh mở bốn chân ra giống như là một tòa núi nhỏ hướng tới anh ta mạnh mẽ đè ép.
"Tiểu Vịnh mang thai, anh đừng đánh nó!" Phía sau truyền đến tiếng Tô Thi Thi kêu la.
Hỗ Quân Nhạc thân thể cứng đờ chân vừa vươn ra vội vàng rút lại, nhưng thân thể đồng thời cũng bị mất thăng bằng, lập tức hướng sang bên cạnh ngã xuống.
"Tiêu rồi!" Hỗ Quân Nhạc quay đầu vừa thấy, phát hiện bên cạnh thực ra là hồ nước.
Anh ta không kịp phản ứng, cả thân thể của anh ta liền " ÙM " một tiếng ngã xuống.
"Ách..." Tô Thi Thi dở khóc dở cười.
Cái này không liên quan tới cô là tự anh ta ngã xuống nha.
Cô đang muốn chạy tới nhìn xem, đột nhiên nhìn thấy trước mắt bóng đen chớp lóe, Đại Cẩu Tử vậy mà đuổi theo Hỗ Quân Nhạc nhảy xuống nước.
"Đúng là thần giữ của!"
Tô Thi Thi không biết là nên khóc hay nên cười rồi.
Đại Cẩu Tử nhảy xuống ra sức cắn mốn đồ chơi hình cục xương kia trên tay Hỗ Quân Nhạc, ra sức kéo về phía mình.
"Con chó điên này nhả ra!" Hỗ Quân Nhạc tức giận đến điên luôn rồi, đánh một quyền vào trên đầu Đại Cẩu Tử
"Đừng..." Tô Thi Thi biến sắc, vừa mới nói xong một chữ, Tiểu Vịnh ngồi chồm hổm trên bờ liền chạy đến nhảy vào trong hồ, dơ móng vuốt hướng vào Hỗ Quân Nhạc đánh xuống
"A..." Hỗ Quân Nhạc một cái không chú ý đã bị ấn chìm trong nước.
Anh ta vùng vẫy ló đầu khỏi mặt nước, chưa kịp thở ngụm khí nào lại bị Tiểu Vịnh nhào tới ấn xuống nước lần nữa
"Tôi... Cái kia..." Tô Thi Thi nhìn một màn trong hồ nước, dở khóc dở cười.
Hai con chó này lại lộng hành rồi!
"Hỗ Tam Thiếu anh kiên trì một chút, tôi lập tức kêu người đến cứu."
Tô Thi Thi kiềm nén không phát ra tiếng cười quay đầu đối với quản gia nói: "Nhanh mau kêu người đến đây!"
"Vâng!" Quản gia vụng trộm liếc mắt nhìn Bùi Dịch, thấy anh không phản đối lập tức chạy kêu người tới.
Nơi xa, Đoàn Ngọc Tường nghe bên kia ồn ào muốn đến xem thế nào? Nhìn thấy bên kia hai con chó đang nhấn Hỗ Quân Nhạc dưới hồ nước, sắc mặt lập tức trắng bệch
Cô ta vĩnh viễn không quên lần ra nước ngoài đó, Tô Thi Thi liền giống như vậy đem cô ta ấn xuống hồ bơi
"Quả nhiên là chó cô nuôi" Đoàn Ngọc Tường gắt gao nắm chặt quả đấm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi xem cô giải quyết chuyện này như thế nào! "Đoàn Ngọc Tường hung hăng trừng mắt nhìn Tô Thi Thi, xoay người đi đến hướng biệt thự thứ nhất.
Nghe nói người Hỗ gia rất cưng chiều con cháu, nhất là cái người bí ẩn Hỗ Sĩ Minh kia lại càng không để cho người khác khi dễ người Hỗ gia.
Lúc trước nghe nói có người ức hiếp con cháu Hỗ gia cuối cùng không thấy người đó xuất hiện ở Bắc Kinh nữa, nghe đâu chuyện đó là do vị cháu đức tôn kia của Hỗ gia làm.
"Tô Thi Thi cô thấy chết mà không cứu...! Khụ.. khụ, Hai con chó này của các người bị điên rồi, có bản lĩnh thì cắn tôi đi, đem tôi nhấn xuống trong nước thì còn gì anh hùng hảo hán!" Hỗ Quân Nhạc trong nước thở hỗn hễn la to.
Nếu không phải nước trong hồ này không sâu anh ta không chừng đã bị chết đuối rồi. Bị hai con chó hành hạ ra dạng này anh ta vẫn còn muốn sống hay không!
"Khụ... khụ, anh vẫn lại là đừng chọc giận hai chúng nó đi!"
Tô Thi Thi ngồi chồm trên bờ, vẻ mặt xoắn xuýt nhìn anh ta nói: "Tôi nói anh sao lại đánh Đại Cẩu Tử làm chi? Cả chúng tôi còn chẳng dám đánh nó!"
"Tôi nào biết được sẽ như vậy!" Hỗ Quân Nhạc muốn khóc.
Anh ta vừa rồi chỉ là đánh nhẹ một cái lên đầu con chó vàng kia, nào đâu biết rằng lại khiến con chó Tây Tạng nổi điên.
"Tô đại tỷ à, cô mau nghĩ biện pháp cứu tôi đi... Phụt" Quân Nhạc còn chưa nói xong, lại bị Tiểu Vịnh nhấm đến trong nước. Bên ngoài "Ọc ọc" một chuỗi bọt khí nổi lên
Tô Thi Thi rất muốn để cho anh ta không nói nữa.
Lúc này nhân viên an ninh đã tới, tiếp theo sau là Đoàn Kế Hùng đều bị kinh động mà chạy tới, vừa đến nhìn tình hình thế này ông ta tức giận đến mặt đều đã nhanh tái xanh.
"Vẫn còn không khẩn trương xuống cứu người!"
Đoàn Kế Hùng sắp tức chết rồi. Đây chính là cháu trai nhà Hỗ gia, nếu ở Đoàn gia xảy ra chuyện, Lão Bất Tử nhà Hỗ gia kia nhất định sẽ nháo loạn không để yên cho ông ta!
"Bùi Dịch, chuyện này tới cùng là sao?" Đoàn Kế Hùng thở hồng hộc nhìn Bùi Dịch.
Bùi Dịch ánh mắt rơi vào các nhân viên an ninh đang nâng Hỗ Quân Nhạc bò lên trên bờ, nhàn nhạt nói: "Lão gia có thể đi hỏi Hỗ Tam Thiếu, tôi cùng Thi Thi còn có việc, đi trước một bước."
"Mày..." Đoàn Kế Hùng chán nản.
Nhưng mà xem dáng vẻ của Bùi Dịch, hình như là bị chọc giận rồi. Ông ta cũng không dám làm khó dễ gì anh, đành phải do bọn anh rời đi.
Tô Thi Thi yên lặng rụt rụt cổ, cô vừa rồi nên sớm chạy trốn một chút.
Chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng Hỗ Quân Nhạc một bên ho khan một bên khóc lóc kể lể. Nhưng lúc Đoàn Kế Hùng hỏi anh ta nguyên nhân tại sao, bên kia trầm mặc một hồi.
"Là tôi không cẩn thận chọc tới hai con chó kia thôi." Hỗ Quân Nhạc buồn bực nói.
"Khụ khụ..." Tô Thi Thi khóe miệng cong cong lên, tính ra anh ta cũng rất thức thời.
Đúng là rất nhanh cô liền cười không nổi rồi.
Bùi Dịch lôi kéo cô lập tức trở về biệt thự, không có dẫn vào đến trong biệt thự, mà là lôi kéo cô hướng tới bể bơi phía sau biệt thự đi đến
Tô Thi Thi nhìn một hồ nước màu xanh sáng lấp lánh kia, nuốt một ngụm nước bọt: "Bùi tiên sinh, anh muốn làm cái gì?"
Bùi Dịch quay đầu, lành lạnh nhìn cô, phun ra hai chữ: "Tắm rửa."
"Tô tiểu thư, nói cho tôi biết hắn vừa rồi đụng chạm chỗ nào trên người em rồi hả? Tôi tới giúp em rửa."
"Tôi không cần!"
Tô Thi Thi xoay người bỏ chạy.
Nhưng cô đâu nào chạy trốn khỏi tay Bùi Dịch?
Tui đi chơi đây. Pipi mọi người.
Có ai như tui 2h đi 1h mới xếp đồ ko???? 😄😄😄😄😄😄😄
Còn chương thì... đợi nhân nhà tui làm rồi đăng 😂😂😂😂😂😂
Mà nó ko nhớ thì đành chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.