Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 387: Tên phá của




Một đám vệ sĩ mặc tây trang màu đen mỗi người trên tay đều đã mang theo vài hộp gì đó, thậm chí là hai người khiêng một cái thùng, đồng thời hướng tới trong phòng đi tới.
Thư ký Vương đi tuốt ở đằng trước, vốn là cùng Bùi Dịch lên tiếng chào hỏi, nhìn đến Tô Thi Thi, khách khách khí khí kêu một tiếng: "Tổng giám đốc phu nhân."
Tô Thi Thi ngạc nhiên nhìn trên tay bọn họ những cái này hộp đóng gói hộp, quay đầu sững sờ nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái.
Bùi tiên sinh, anh có cần khoa trương như vậy hay không!
Tô Thi Thi trước khi đi chỉ là hỏi Bùi Dịch, trong kho nhà bọn họ còn có lễ vật gì không, mang đến thể hiển thành ý của bọn họ.
Mà lúc này là cái tình huống gì?
Bùi Dịch là đem kho hàng nhà người ta đánh cướp sao? Những thứ này vậy mà để đám vệ sĩ kéo mấy xe lễ vật đến đây, mỗi một thứ đều là nhân sâm lộc nhung tổ yến quý giá, thậm chí đến trang sức đều có.
Phương Ngọc Hoa hiển nhiên cũng bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, Nhưng mà trong lòng còn đang tức giận với cháu gái, bà chỉ là ngồi ở trên ghế sofa, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, đem mấy hộp lễ vật kia chuyển vào.
Tô Thi Thi yên lặng đi đến bên cạnh Bùi Dịch, cúi đầu cũng không nói lời nào, tùy ý để thư ký Vương bọn họ di chuyển đồ vào.
Chỉ là chyển vào rồi chuyển, mọi chuyện giống như là cũng có chút không khống chế được rồi.
Tô Thi Thi lặng lẽ lôi kéo tay Bùi Dịch, nhỏ giọng hỏi: "Anh tới cùng đem theo bao nhiêu lễ vật đến đây?"
Phòng khách đều nhanh bị xếp đến chật kín rồi, vậy mà còn không có dừng lại. Tô Thi Thi lặng lẽ nhìn nhìn thần sắc bà nội mình, lão nhân gia hiển nhiên cũng bị cảnh tượng này làm cho hù sợ rồi.
Có tên phá của nào lại cho người ta tặng lễ như vậy không?
Phương Ngọc Hoa cũng là xuất thân gia đình giàu có, ánh mắt từ trước đến nay không sai, thô sơ giản lược phỏng chừng ước tính một phen, lễ vật khắp phòng này phỏng chừng được có chừng trăm vạn rồi.
Nhưng hai đứa cháu này vậy mà còn không có dừng cho người đem đồ vào! Cho dù đang tức giận, lúc này bà cũng có chút không bình tĩnh rồi.
Vài thứ kia lại ăn không hết, liền đặt ở trong này chưng cho đẹp thôi. Này không phải phá sản sao!
"Không sợ, sẽ đưa đến khi bà nội nguôi giận mới thôi." Lúc này Bùi Dịch để sát vào Tô Thi Thi bên tai, giống như nhỏ giọng, nhưng mà âm thanh nói chuyện lại đầy đủ để cho trong phòng khách mỗi người đều có thể nghe được.
Quả nhiên, Phương Ngọc Hoa vừa nghe đến những lời anh nói, lông mày cau lại, thật có chút dở khóc dở cười.
Bà đã sớm nghe nói qua tính tình Bùi Dịch, xem ra tiểu tử này là ý định muốn cho chính bà cho bọn nó cái bậc thềm đi xuống.
Trái lại rất đau Thi Thi.
Phương Ngọc Hoa im lặng không nói gì lườm Bùi Dịch một cái, lúc trước nhìn đến vợ chồng son này quỳ ở bên ngoài, Phương Ngọc Hoa quả thật cũng bị hù sợ rồi.
Lúc trước Tô Thi Thi cùng Hà Chí Tường vụng trộm kết hôn, Tô Thi Thi từng ngay ở trước mặt bà quỳ qua, nhưng lúc ấy Hà Chí Tường chết sống không chịu quỳ.
Mà người trẻ tuổi bá đạo giống Bùi Dịch như vậy, lại có thể làm đến một bước này, quả thật làm cho Phương Ngọc Hoa trong lòng kinh ngạc.
Bên kia, thư ký Vương cùng đám vệ sĩ di chuyển đến đầu đầy mồ hôi, bọn họ đã tới tới lui lui chạy đã hơn 10 chuyến rồi, sắp mệt chết. Lúc này nếu đi ra bên ngoài xem một phen, sẽ phát hiện còn có xe liên tục không ngừng hướng nơi này chở hàng đến.
Thư ký Vương chuyển đồ đến độ sắp hạ đường huyết, âm thầm đánh giá một phen vị lão tổ tông đang ngồi tọa ở trên ghế sofa kia, yên lặng thở dài.
Quả nhiên là bà nội Tô tiểu thư, khả năng dày vò người khác đến thê thảm như vậy phỏng chừng là di truyền.
Mắt thấy những cái lễ vật trân quý này sắp chất không nổi trong phòng khách nữa rồi, Phương Ngọc Hoa rốt cục không thể nhịn được nữa, mở miệng nói: "Đủ rồi, đem mấy thứ này ra ngoài hết đi."
"Phù..." Tô Thi Thi nhẹ nhàng thở ra.
"Cái này..." Thư ký Vương cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng anh lại khó xử nhìn Bùi Dịch, thứ này đưa đến đây, làm sao có thể đem về được.
Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, sau đó đối với thư ký Vương nói: "Lấy một nửa ra ngoài phân chia cho hàng xóm đi."
Vâng ạ thư ký Vương lập tức gật đầu, mang theo đám vệ sĩ đem đống lễ vật còn ở bên ngoài và trong nhà khiên ra ngôài
Rất nhanh, bên ngoài liền truyền đến các hàng xóm hoan hô.
Các bác hàng xóm lớn tiếng hướng tới trong nhà hô: "Ngọc Hoa, cháu rể của bà thật không tệ! Bà nên bảo cháu gái mình giữ chặt, người đàn ông tốt như vậy rất khó kiếm nha!"
Phương Ngọc Hoa lòng tràn đầy bất đắc dĩ, xem ra chính mình quả thật là quá già rồi. Bùi Dịch này gây chuyện, để cho bà vừa tức lại là buồn cười.
Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch thấy thế, vội vàng đi đến trước mặt Phương Ngọc Hoa, đồng thời quỳ gối trước mặt bà.
Phương Ngọc Hoa lập tức ngồi thẳng thân thể, đối với Bùi Dịch đưa tay nâng dậy: "Con mau đứng dậy đi, bọn thuộc hạ của con đều đã ở đây, bộ dạng này làm sao mà để người ta nghe theo được chứ."
"Chúng con đã làm sai chuyện, đây là cần phải vậy." Bùi Dịch trầm giọng nói.
Phương Ngọc Hoa sa sầm mặt, thấp giọng quát nói: "Lời nói của ta mặc kệ phải không? Đứng dậy!"
Vâng ạ Bùi Dịch bất đắc dĩ, đành phải đứng lên. Đúng là lúc này cũng không dám đi kéo Tô Thi Thi, hiển nhiên bà nội cơn giận còn chưa tan, Tô Thi Thi lần này quỳ là tránh không được rồi.
Tô Thi Thi lúc này trong lòng lại ấm áp, bà nội cô tới cùng là đau lòng vì cô, làm như vậy chẳng qua là không muốn để cho cô về sau ở trước mặt Bùi Dịch khó xử mà thôi.
Tô Thi Thi giữ chặt tay Phương Ngọc Hoa, đáng thương tội nghiệp nói: "Bà nội, con lần này thật sự biết sai rồi, nhưng mà là có nguyên nhân, người nghe con giải thích có được hay không?"
Phương Ngọc Hoa bây giờ không bỏ tay Tô Thi Thi ra, nhưng cũng không có nói chuyện, chỉ là mặt trầm xuống nhìn cháu gái.
Tô Thi Thi khẩn trương giải thích nói: "Vốn chúng con không tính toán sớm như thế đi đăng ký kết hôn, nhưng lúc trước xuất hiện một chút chuyện, con... Con ngày đó đặc biệt loạn, Bùi Dịch lại bị bắt giam ở cục cảnh sát, con sau khi nộp tiền bảo lãnh anh ấy ra, liền trực tiếp cùng anh ấy đi dân chính cục."
"Bà nội, lúc ấy, chúng con một ngày một đêm không ngủ, đầu óc tất cả đều là mông muội, cho nên liền quên nói cho người, người không nên tức giận có được hay không? Con lần sau nhất định trước tiên sẽ nói cho người biết, người không cho con kết hôn, con tuyệt đối không kết hôn!"
"Đứa nhỏ này, cái gì lần sau, nói bậy bạ gì đó?" Phương Ngọc Hoa bị lời Tô Thi Thi nói biến thành dở khóc dở cười.
Bên cạnh Bùi Dịch sắc mặt cũng đen.
"Cái kia... Nói sai... Nói sai... Ha ha..." Tô Thi Thi khóc không ra nước mắt.
Xong đời, sau khi trở về khẳng định sẽ bị Bùi tiên sinh ngược chết, may mà Bùi Dịch lúc này cực kỳ nể mặt cô, đối với Phương Ngọc Hoa nói: "Bà nội, người yên tâm, con nhất định sẽ tốt đối với Thi Thi, tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy ly hôn với con!"
Bùi Dịch nói xong lời cuối cùng mấy chữ kia, nghiến răng nghiến lợi, âm thầm quay đầu trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái.
Cô gái này cũng dám nói lần sau, xem anh là người chết sao?
"Hai đứa... Ai!"
Phương Ngọc Hoa thở dài, đem Tô Thi Thi từ trên mặt đất kéo lên, để cho cô ngồi ở bên cạnh mình vỗ vỗ tay cô, có chút bất đắc dĩ nói: "Bà nội tức giận cũng không phải bởi vì các con không nói cho ta biết liền kết hôn, các con kết hôn bà nội vui mừng vẫn không kịp."
"Nhưng mà Thi Thi con không nên dỗi, kết hôn cũng không phải việc nhỏ, các con làm sao có thể qua loa liền quyết định như vậy rồi hả?" Phương Ngọc Hoa nói xong quay đầu nhìn về phía Bùi Dịch, trực tiếp nói, "Mẹ con không đồng ý hôn sự của hai đứa đứng không? Các con bây giờ kết hôn chính là vì muốn chọc giận cô ấy đi?"
"Bà nội..." Tô Thi Thi cắn môi, lại phản bác không được. Tuy cô đã sớm quyết định chuyện sẽ cùng Bùi Dịch kết hôn, nhưng mà bây giờ quả thật là vì tức Nhậm Tiếu Vi mới quyết định vội vã như vậy.
"Bà nội, chuyện này là do con sai," Bùi Dịch đối với Phương Ngọc Hoa nói, "Là con không xử lý tốt mọi chuyện với mẹ mình."
"Cháu ngoan, chuyện này không trách con được," Phương Ngọc Hoa thở dài, suy nghĩ tựa hồ có chút bay xa, "Mẹ con không thích Thi Thi cũng là có nguyên nhân, dù sao liền tính con bé cùng Đoàn gia đoạn tuyệt quan hệ, nhưng máu huyết trên người nói vẫn là dòng máu Đoàn gia. Đoàn gia năm đó có lỗi với Bùi gia các người, để cho mẹ con chịu nhiều ủy khuất như vậy, cô ấy hiện tại đương nhiên không chấp nhận Thi Thi làm con dâu của mình."
Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch nghe được lời của Phương Ngọc Hoa nói, vẻ mặt lập tức nghiêm túc lên.
Tô Thi Thi nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, sau đó hỏi Phương Ngọc Hoa nói: "Bà nội, người có phải hay không biết chuyện năm đó?"
Điện thoại hết pin ngủ quên, quên luôn up truyện 😂😂😂😂

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.