Nhà nhà tất cả đều bận rộn đoàn tụ, bên trong một chung cư tiền thuê xa xỉ, ở một căn phòng chuyện xảy ra toàn bộ lại không ai quan tâm.
Tô Thi Thi tự nhiên không biết nơi này chuyện gì đã xảy ra, cô cho dù cô có không muốn đi Đoàn gia, xe vẫn lại là lái vào trang viê Đoàn gian.
"Bùi thiếu gia, thiếu phu nhân trở lại." Đoàn Hòa Dự đã sớm chờ ở cổng lớn, vừa thấy xe Bùi Dịch tiến vào, liền cười chạy đến tiếp đón.
Tô Thi Thi sau khi cùng Đoàn gia đoạn tuyệt quan hệ vẫn không có trở về nhận tổ quy tông, cho nên Đoàn Hòa Dự không dám gọi cô là Đoàn tiểu thư. Lúc này nhìn đến Tô Thi Thi xuống xe, trong lòng hắn không khỏi có chút khẩn trương.
Chuyện đã xảy ra nửa năm qua, hắn thấy rõ ràng. Những thứ này toàn bộ cùng Tô Thi Thi đều có thiên ti vạn lũ quan hệ.
Tô Thi Thi nhàn nhạt gật đầu, đi đến sau xe mở cửa xe, khom lưng hướng bên trong nhìn lại.
Chỉ thấy Đoàn Tĩnh Đồng cực kỳ không tưởng tượng ra nằm ngửa ở trên ghế, ngủ cũng thật say.
Tô Thi Thi không khỏi có chút đau đầu, Đoàn Tĩnh Đồng ngủ với cái tư thế không giáo dưỡng như vậy nếu như bị mẹ chồng cô nhìn đến, khẳng định lại muốn tức giận rồi.
Miệng cô liền nhếch lên, ghé sát vào bên tai Đoàn Tĩnh Đồng, nhỏ giọng nói: "Đồng Đồng, nếu không thức dậy, thịt bò liền muốn bị cướp sạch a...."
"Không cần!" Bên trong xe đột nhiên vang lên một trận kinh hô, Đoàn Tĩnh Đồng roạt một phen từ trên chỗ ngồi đã bật lên, hai con mắt lộ ra mê mang, ngoài miệng thì thào kêu, "Thi Thi, giữ lại một chút cho em! Giữ lại một chút!"
"Ham ăn đến ngốc!" Tô Thi Thi bất đắc dĩ cực kỳ. May mắn cô sớm có chuẩn bị tránh ra từ trước, chẳng thế thì đã bị nhóc con bắt quả tang rồi.
"Đoàn Tĩnh Đồng, lại vẫn không xuống xe?" Ngoài xe vang lên giọng nói nhàn nhạt của Bùi Dịch.
Đoàn Tĩnh Đồng da căng thẳng, phản ứng kịp lúc này liền tỉnh táo, trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái: "Chị lại ức hiếp em!"
Tô Thi Thi hướng về sau nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ em nghĩ muốn bị mẹ em nhìn đến dáng vẻ vừa rồi cảu mình?"
"Không cho chị nói!" Đoàn Tĩnh Đồng khẩn trương không thôi, chống hai chân mập mạp bò ra bên ngoài.
Lúc này, Nhậm Tiếu Vi đã ra đón, nhìn đến hai đứa con trai, trên mặt chất đầy tươi cười.
"Mẹ!" Đoàn Tĩnh Đồng nhảy xuống xe, hướng tới Nhậm Tiếu Vi chạy tới.
"Con đó, đứa nhỏ này, chậm một chút, đừng ngã!" Nhậm Tiếu Vi tâm tình xem ra rất tốt, đem Đoàn Tĩnh Đồng ôm vào trong ngực, ngẩng đầu đối với Bùi Dịch nói, "Khẩn trương vào đi thôi."
Bà nói xong liền lôi kéo Đoàn Tĩnh Đồng hướng tới trong phòng đi đến, toàn bộ hành trình liền làm như không thấy được Tô Thi Thi coi cô như là trong suốt vậy.
Tô Thi Thi sớm thành thói quen, chỉ mong sao bà không làm khó mình, xoay người đi đến cốp xe lấy đồ.
Cô không thấy được Bùi Dịch trong mắt hiện lên đau lòng.
"Để anh giúp." Bùi Dịch đi tới, tiếp nhận đồ vật trong tay Tô Thi Thi xoay người giao cho Đoàn Hòa Dự, tiện tay đem Tô Thi Thi hướng trong lòng ôm lấy, liền hướng tới trong viện đi đến.
Tô Thi Thi sửng sốt.
Anh vừa rồi động tác khí lực hình như có chút lớn.
"Anh giận sao?" Tô Thi Thi ngửa đầu, nhỏ giọng hỏi.
"Uh"m." Bùi Dịch không có nhìn cô.
"Em không sao, mẹ không để ý tới em, ngược lại với em mà nói là chuyện tốt." Tô Thi Thi kéo cánh tay Bùi Dịch, lấy lòng nói, "Hôm nay là đêm ba mươi, không cãi nhau có được hay không? Cũng đừng trêu chọc mẹ tức giận."
Bùi Dịch không khỏi có chút buồn cười: "Em xác định em nhịn được?"
Tô Thi Thi cảnh giác: "Hẳn không còn có cái chiêu khác đi?"
"Lấy sự hiểu biết của em đối với mẹ chồng mà nghĩ xem, sẽ dễ dàng như vậy sao?" Bùi Dịch nhíu mày.
Anh đúng là nghĩ đến mẹ anh vừa thấy mặt liền không nể mặt Tô Thi Thi, nghĩ đến lát nữa có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì đó, tâm trạng liền không tốt.
"Em..." Tô Thi Thi hơi há mồm, lúng ta lúng túng kìm nén ra mấy chữ, "Tận lực đi."
Đi tới không vài bước, cô vẫn lại là lo lắng nói: "Anh đừng làm cái gì, nếu thật sự không được, bản thân em tự làm."
Để cho Bùi Dịch ra tay, cô sợ hôm nay bữa ăn này cơm trực tiếp không cần ăn.
Hai người đi vào thời điểm, còn chưa vào nhà liền nghe được giọng nói Đoàn Kế Hùng.
Tô Thi Thi sửng sốt: "Lão gia sinh bệnh rồi hả?"
Không trách cô lại nghĩ như vậy, Đoàn Kế Hùng giọng nói nghe có chút hữu khí vô lực, cùng trước kia trung khí mười phần kém rất nhiều.
"Bị Đoàn Chấn Ba chọc tức." Bùi Dịch trực tiếp kêu tên cha vợ, đối với chuyện Đoàn Chấn Ba trước kia đối xử Tô Thi Thi làm những cái kia, anh vẫn như cũ không cách nào cho qua được
"Vậy hôm nay ông ta cũng tới?" Tô Thi Thi nhíu mày.
Nếu Đoàn Chấn Ba cũng tới ăn bữa cơm đoàn viên này, vậy thì náo nhiệt rồi.
Bùi Dịch vuốt xuôi cái mũi của cô, khẽ cười nói: "Em nghĩ chuyện đơn giản quá àm. Mẹ hẳn không cho em cơ hội gây chuyện."
Tô Thi Thi vậy mà lại không phản bác được.
Cô vừa rồi quả thật có ý định dùng Đoàn Chấn Ba làm lá chống, nhưng mà Bùi tiên sinh sao lại có nói rõ ra như thế chứ.
"Tiểu Dịch đến đây?" Trong đại sảnh, Đoàn Kế Hùng nhìn đến Bùi Dịch tiến vào, cười đứng lên, giọng nói so với vừa rồi lớn một chút.
Vẫn như cũ coi Tô Thi Thi là trong suốt.
Tô Thi Thi yên lặng mừng rỡ, ngay cả chào hỏi đều đã đỡ phải làm.
Chỉ là lúc cô ngẩng đầu, nhìn đến cô gái ngồi ở bên cạnh Đoàn Kế Hùng khi đó, sắc mặt chải quét liền trầm xuống.
Bữa cơm đoàn viên?
Quả thực truyện cười!
"Minh sớm nên nghĩ đến!" Tô Thi Thi giờ phút này rất tức giận, đặc biệt không nên nóng giận. Cô sớm nên nghĩ đến Nhậm Tiếu Vi sẽ lại dụng chiêu này!
Nhậm Tiếu Vi đem Trạm Dẫn Lan cũng mời tới.
Vị mẹ chồng này đây là muốn cho Bùi Dịch tình mới tình cữ cùng ăn cơm đoàn viên sao? Đoàn Tĩnh Đồng là ở trong phòng, không biết chạy đi đâu chơi rồi, chẳng thế thì lúc này, nhất định sẽ giúp Tô Thi Thi nói hai câu.
"Bùi Dịch, Bùi phu nhân." Trạm Dẫn Lan đứng lên, đối với Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch rộng rãi lên tiếng chào hỏi.
Cô hôm nay mặc một bộ áo len màu xanh nhạt, mặt quần bó màu đen, chân mang một giày thể thao, mang phong cách nghịch ngợm, rất có tinh thần phấn chấn.
Bùi Dịch đôi mắt mạnh trầm xuống, trong đầu hơn một tia hồi ức. Thời gian giống như lập tức về khoảng thời gian bọn họ còn đi học, cái thời điểm kia Trạm Dẫn Lan, cực kỳ thích cách ăn mặc như vậy.
Không biết như thế nào, Tô Thi Thi nhìn đến cái bộ dáng này của Trạm Dẫn Lan, theo bản năng hướng tới Bùi Dịch nhìn lại, bỗng nhiên đụng vào trong ánh mắt Bùi Dịch.
Bùi Dịch không có che dấu chính mình đang hồi tưởng quá khứ, ghé sát vào bên tai Tô Thi Thi, nhỏ giọng nói: "Em trước kia có thích cách ăn mặc như vậy hay không? Cô ấy trước kia cực kỳ thích."
Tô Thi Thi trong lòng bởi vì nhìn thấy Trạm Dẫn Lan có chút không thoải mái nhất thời tan thành mây khói, cực kỳ thật sự đánh giá Trạm Dẫn Lan liếc mắt một cái, nhỏ giọng trả lời: "Em khi đó quá gầy, mặc áo lông lớn như vậy rất khó xem."
Bùi Dịch đột nhiên có chút may mắn nói: "May mắn anh khi đó chưa quen biết em. Anh không thích quá gầy, không xúc cảm."
"Anh!" Tô Thi Thi lập tức ngắt tay một cái.
Người đàn ông này giờ mà vẫn còn không quên đùa giỡn cô hai câu.
Mà hai người không coi ai ra gì thì thầm to nhỏ, cùng với việc thỉnh thoảng nhìn vị Trạm Dẫn Lan kia, nhất thời để cho một vị nào đó khó chịu không thôi.
Trạm Dẫn Lan nhìn Bùi Dịch cúi đầu đối mặt Tô Thi Thi ôn nhu, trong mắt đều là đau đớn.
"Bùi Dịch, anh có phải hay không hơi quá đáng?" Trạm Dẫn Lan trong lòng khó hiểu không thôi.
Cô biết chính mình xuất hiện tại nơi này Bùi Dịch nhất định không thích, nhưng anh không nể mặt cô như vậy, có phải quá không để ý đến của cô cảm thụ rồi hay không?
Mà cô đâu nào nghĩ tới, Bùi Dịch hiện tại đã kết hôn, cũng rõ ràng nói với cô giữa bọn họ đã kết thúc, năm đó lại là chính cô đột nhiên rời đi, Bùi Dịch đã đối với cô không có bất luận cái nghĩa vụ gì.
"Thi Thi." Lúc này, Nhậm Tiếu Vi đột nhiên kêu Tô Thi Thi một tiếng.
Tô Thi Thi trong lòng căng thẳng.
Rốt cục muốn tới sao?
Nhậm Tiếu Vi đã đứng lên, vậy mà đi đến kéo tay Tô Thi Thi, lôi kéo cô hướng tới bên ngoài đi đến: "Cô theo tôi qua đây một lát."
Tô Thi Thi toàn thân cứng ngắc, bị Nhậm Tiếu Vi nắm tay chỉ cảm thấy da gà đều phải dâng lên.
Cô nên là kích động, nhưng mà vì cái gì cô như thế khiếp sợ cực kỳ?
Mà cô còn không có phản ứng gì, lại nghe Nhậm Tiếu Vi đối với Bùi Dịch nói: "Con khó có khi trở về một chuyến, cùng lão gia và Trạm tiểu thư nói chuyện phiếm lát đi. Mẹ đi rồi về ngay."
Bà nói chính là bà đi rồi về ngay, cũng không có nói là Tô Thi Thi.
"Lão yêu bà, bà muốn kéo tôi đi nơi nào đây!" Tô Thi Thi có phần nghĩ muốn bạo phát.