Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 441: Thì ra là thế




Đoàn gia thật lâu không có náo nhiệt như vậy rồi. Có thể là bởi vì quá nhiều năm như vậy, Đoàn gia vốn lạnh lẽo hôm nay trở nên có sinh khí hơn rất nhiều.
Tô Thi Thi tìm không thấy cứu binh, cũng không có đi tìm Bùi Dịch tố khổ, mặt không đổi sắc đi về tới tiền trạch.
"Thực đau đầu, mẹ nhìn thấy mình lỡ như làm bệnh choáng váng đầu tái phát thì phải làm sao bây giờ?" Tô Thi Thi lúc đang đi vào tiền sảnh, xoa xoa mi tâm.
Nếu có thể, cô thật sự không nghĩ muốn cùng Nhậm Tiếu Vi xảy ra xung đột. Nhưng mà cô nếu không ra đó, Bùi Dịch có thể bạo phát không?
Nhớ tới những lời Bùi Dịch lúc trước nói, Tô Thi Thi đầu càng đau rồi.
Cô vẫn biết, Bùi Dịch không thích Đoàn gia, hận cực kỳ Đoàn Kế Hùng. Nhậm Tiếu Vi cũng muốn hủy đi Đoàn gia, nhưng mục đích của mẹ con anh hiển nhiên bất đồng.
Bùi Dịch không muốn thương hại Đoàn Tĩnh Đồng, cho nên thủ đoạn của anh có thể sẽ cố tình giấu giếm bí mật hành động, nhưng chắc chắn so với mẹ của anh còn tàn ác hơn.
Tô Thi Thi tuy không biết rõ mọi chuyện của Bùi Dịch, nhưng cô biết Bùi Dịch chưa bao giờ là một người dễ đối phó.
Cái danh xưng Bùi điên khùng này, cũng không phải là tùy tiện kêu.
Tô Thi Thi đã từng suy nghĩ qua vấn đề này, nếu để cho Bùi Dịch dựa theo cách làm trước nay của anh để xử lý chuyện ở Đoàn gia, phỏng chừng lúc này ở Bắc Kinh sớm đã không có Đoàn gia rồi.
Đoàn Kế Hùng là cha của Đoàn Tĩnh Đồng, sẽ áo cơm không lo sống an nhàng đến chết. Nhậm Tiếu Vi sẽ đạt được tự do. Đoàn Tĩnh Đồng sẽ nhận được sự bảo vệ tốt nhất.
Nhưng toàn bộ những chuyện này, hiển nhiên không phải điều mà Nhậm Tiếu Vi hi vọng. Bà muốn Đoàn Kế Hùng chết, không tiếc thương tổn con trai nhỏ của chính mình. Chuyện này không phải là điều mà Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch hi vọng nhìn đến.
Cho nên, Tô Thi Thi hiện tại rất sợ Bùi Dịch làm cái gì, sợ nếu lỡ tình thế khống chế không nổi sẽ tổn thương tới Đoàn Tĩnh Đồng đứa bé vô tội này.
"Thật sự là cực kỳ phiền toái." Tô Thi Thi xoa xoa trán hiểu được tình thế mắt có chút cứng ngắc, hướng tới trong tiền sảnh đi đến, trong đầu vẫn như cũ đang tự hỏi muốn làm như thế nào mới có thể để cho Bùi Dịch không nghi ngờ.
Chỉ là chân còn chưa bước vào tiền sảnh, liền nghe đến bên trong truyền đến một trận thanh âm quen thuộc.
"Đồng Đồng, liền tính ăn mãn hán toàn tịch, em cũng cần phải khống chế một phen chuyện ăn uống chứ, em xem em đi mấy ngày nay rõ ràng béo lên rồi."
"Sư huynh?" Tô Thi Thi bước chân mạnh ngừng một trận, triệt để sợ đến ngã người.
"Còn nữa, Đồng Đồng, em không phải nói tương lai muốn kết hôn vài người vợ sao? Quá béo sẽ ảnh hưởng giá trị nhan sắc, người nào chịu gả cho em chứ?"
"Đức An cũng đến đây?"
Tô Thi Thi đột nhiên nhớ tới vừa rồi sư huynh cô ở trong điện thoại nói "Tụi anh đến rồi", khóe miệng giật giật.
Thì ra là thế.
Hai người Tống Trọng Hạo bọn họ hiển nhiên không phải Tô Thi Thi kêu đến, vậy cũng chỉ có thể là - -
"Bùi tiên sinh, anh biết trước rồi à!" Đáp án đã cực kỳ rõ ràng, chỉ có Bùi Dịch mới có thể để cho sư huynh cô có cái can đảm đến đây.
"Sư muội, em đã đến rồi à!" Phía trước truyền đến tiếng Tống Trọng Hạo kinh hỉ.
"Sư muội, vừa rồi bảo an không cho tụi anh lái xe tiến vào, tụi anh đang bận cùng bảo an phân rõ phải trái, không có nghe đến điện thoại của em. Anh nói em đó, anh về sau gọi điện thoại lại cho em, em sao lại không nhận vậy, hẳn không phải là tức giận chứ?"
Tống Trọng Hạo đi tới, nhìn Tô Thi Thi thật cẩn thận hỏi han.
Tô Thi Thi ha ha cười gượng một tiếng.
Cô vừa rồi bị đả kích, đâu nào có tâm tình nhìn điện thoại. Huống hồ, mấy ngày nay di động của cô vẫn là trạng thái im lặng, từ đầu liền không nghe được.
"Sư muội, hôm nay thật sự ăn mãn hán toàn tịch sao?" Tống Trọng Hạo bỗng nhiên ghé sát vào bên cạnh Tô Thi Thi, nhỏ giọng hỏi, "Chính tông hay không chính tông vậy? Anh lớn như vậy, còn không có nếm qua."
"Cùng quốc yến đương nhiên so không được." Tô Thi Thi tức giận nói.
Sư huynh cô bản chất cuồng ăn uống càng ngày càng khủng bố rồi.
Đột nhiên, Tô Thi Thi cảm giác được một ánh mắt vèo bắn qua, thân thể mạnh cứng đờ, không hề nghĩ ngợi, liền lập tức đẩy Tống Trọng Hạo ra: "Tựa vào gần như thế để làm chi!"
Bùi Dịch ánh mắt thật đáng sợ!
"Sư muội!" Tống Trọng Hạo một cái không chú ý thiếu chút nữa bị cô đẩy ngã xuống đất, dọa người nhảy dựng, "Sức lực của em lớn như vậy..."
Anh nói đến một nửa, bỗng nhiên tiếp xúc đến ánh mắt Bùi Dịch, nhất thời yên: "Sư muội, em nhanh qua nghỉ ngơi một chút, Bùi tổng chắc đang mong em lắm rồi."
"Sư huynh, anh không nói lời nào không ai xem anh như câm điếc đâu!" Tô Thi Thi khóc không ra nước mắt, tên đần độn này không thấy được vị chủ nhân đang ngồi ở vị trí chủ tọa kia sắc mặt đã rất khó nhìn sao?
Nói đúng ra, từ lúc hai người Tống Trọng Hạo tiến vào phòng khách đến về sau, Nhậm Tiếu Vi cùng Đoàn Kế Hùng sắc mặt cũng có chút khó coi rồi. Mà đang Tô Thi Thi công khai trở về sau đó, hai người sắc mặt càng khó nhìn.
"Lại đây." Lúc này, ngồi ở trên chỗ Bùi Dịch bỗng nhiên hướng tới Tô Thi Thi vươn tay ra, như vậy giống như là đang kêu một đứa trẻ vậy.
Tô Thi Thi mặt ửng hồng lên, xấu hổ đi tới.
"Chuyện ở phòng bếp xong việc rồi sao?" Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi sau khi ngồi xuống, ôn nhu hỏi.
Tô Thi Thi tỉnh quá thần, lập tức đối với người đang ngồi vị trí chủ tọa Nhậm Tiếu Vi kia nói: "Mẹ, phòng bếp người đủ nhiều, con đứng ở đó chỉ thêm vướng bận, trước hết trở lại."
"Sư muội, em vậy mà đi phòng bếp hỗ trợ? Tay nghề của em có thể làm mãn hán toàn tịch sao? Thêm phiền không phải à!" Tống Trọng Hạo lập tức tiếp lời tung chiêu.
"Tự biết xấu hổ, cho nên em đã trở về." Tô Thi Thi tiếp hứng trả lại vô cùng tự nhiên, đồng thời âm thầm nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái.
Sư huynh cô hôm nay sao lại thông minh như thế?
Bùi Dịch bất động thần sắc gật gật đầu.
Tô Thi Thi sửng sốt, quả nhiên là anh dạy. Cô nói hôm nay Tống Trọng Hạo phản ứng như thế nào nhanh như vậy, vẫn giúp cô giải vây.
Nhậm Tiếu Vi nhìn con trai mình cùng Tô Thi Thi liếc mắt đưa tình, tức giận nhưng không cách nào bạo phát, rất muốn đi hỏi Hồng Cầm một chút là chuyện gì xảy ra.
Chuyện bọn họ dự kiến đều không có xảy ra, ngược lại đưa tới người mình không nghĩ muốn nhìn đến!
Bên kia, Trạm Dẫn Lan biểu tình cũng cực kỳ xấu hổ. Tô Thi Thi còn không biết, vừa rồi Đoàn Tĩnh Đồng vừa tiến đến, liền đối với Tống Trọng Hạo bọn họ nói "Người phụ nữ này là tới đào khoét nền móng tranh giành chỗ của chị dâu em, các anh là bạn tốt của chị dâu, nhất định phải phòng thật tốt.".
Lúc ấy cục diện, muốn bao nhiêu xấu hổ liền có bấy nhiêu xấu hổ.
"Thời gian không sai biệt lắm, dùng cơm đi." Lúc này, Đoàn Kế Hùng đứng lên nói.
Thời gian này không gặp, ông ta giống như già nua rất nhiều, liền nhìn đến đứa con trai nhỏ mà mình thương yêu nhất cũng chưa có thể để cho trên mặt ông ta nhiều thêm mấy phần tươi cười.
Nhậm Tiếu Vi đỡ ông ta đứng lên, đối với Trạm Dẫn Lan nở nụ cười một phen.
Trạm Dẫn Lan hiểu ý, đứng lên đi qua, đỡ lấy tay bên kia của Đoàn Kế Hùng, ba người cùng hướng tới nhà ăn đi đến.
Tô Thi Thi vội vàng cúi đầu, làm như không thấy được.
Đột nhiên, tay cô ấm áp. Bùi Dịch cầm tay cô, đem cô kéo lên.
"Yên tâm, lập tức giúp em báo thù." Bùi Dịch ghé sát vào bên tai Tô Thi Thi, nhẹ giọng nói.
Tô Thi Thi theo bản năng nói: "Anh đừng làm càng, em không sao cả."
Bùi Dịch nhìn cô một cái, giọng nói có chút lạnh: "Đoàn quản gia đều đã nói cho anh biết rồi."
"Thi Thi, anh còn không nỡ cho em chịu ủy khuất, những người khác càng không được." Anh dừng một chút, giọng điệu cương quyết, "Liền tính người kia là mẹ anh, cũng không được."
"Bùi Dịch..." Tô Thi Thi hốc mắt lập tức liền ẩm ướt, cũng không kịp đi suy nghĩ Đoàn Hòa Dự vì cái gì lại giúp bọn cô.
Nhưng cô còn không có cảm động được hai giây, đã bị đánh trở về hiện thực.
Bùi Dịch nói: "Nếu em cảm động mà nói, nên nghĩ muốn làm như thế nào để cho anh vui đi."
"Em cái gì cũng chưa nghe được!" Tô Thi Thi quay đầu, liền biết cái gì là gió thoảng mây trôi.
Bùi Dịch nhìn đến dáng vẻ bộc lộ tính khí trẻ con của cô, trong mắt rốt cục có mỉm cười.
Tâm tư của mẹ mình anh biết rõ, hiện giờ càng nghiêm trọng, liền giống như bị bệnh một dạng. Bùi Dịch cũng không thích để cho mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của anh, luôn phải nắm chắc trong tay, để cho mẹ anh sớm nhìn nhận rõ hiện thực, bọn họ mới là tốt nhất với bà.
Chẳng thế thì, tương lai thương tổn lớn hơn nữa.
Mà Tô Thi Thi mãi đến lúc ăn cơm, mới hiểu được Bùi Dịch nói "Báo thù" là có ý tứ gì.
Cô nhìn hai người phụ nữ đi vào trong sảnh, dụi dụi mắt, hoài nghi chính mình nhìn lầm rồi.
"Đoàn Ngọc Tường, Phương Thanh Hoa?" Tô Thi Thi quay đầu nhìn Bùi Dịch.
Tổ tông à, anh gọi bọn họ tới làm cái gì!
Một giây sau, cô là thật kinh sợ rồi.
Chỉ thấy Đoàn Ngọc Tường cùng Phương Thanh Hoa sau lưng còn dẫn đi theo một người phụ nữ. Mà người phụ nữ kia dùng một cái khăn thổ cẩm thêu bông che khuất khuôn mặt, chỉ lộ ra mắt, trên người mặc một bộ đồ hoa áo vải thô.
Giống như là mấy cô thôn nữ từ vùng núi hẻo lánh nào đó vừa bước chân lên thành thị vậy. ^_^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.