Vô Ảnh Cước, giày cao gót, đoạn tử tuyệt tôn đá!
Tô Thi Thi điên rồi, dùng xuất toàn bộ sức mạnh, hận không thể trực tiếp đá tử hắn!
"Fuck!" Người đàn ông kia khẽ nguyền rủa một tiếng, phát ra tiếng kêu rên phẫn nộ, "Tô Thi Thi em mắt mù à, anh là Tần Phong nha!"
"Tần Phong?"
Tô Thi Thi lờ mờ, ngơ ngác nhìn người kia hai giây, rồi sau đó mạnh bụm miệng, sợ hãi lui về sau một bước.
"Tôi... Tôi không phải cố ý, thực... Không nhận ra mà." Tô Thi Thi nói xong nuốt một ngụm nước bọt, cầu cứu hướng tới Bùi Dịch nhìn lại.
Tần Phong khom người, hai tay băng bó trong bắp đùi, đau trên đầu đều là mồ hôi lạnh.
"May mà lão tử tránh nhanh! Tô Thi Thi, cái người phụ nữ này như thế nào lại sức lực lớn như vậy!" Tần Phong muốn tức chết rồi.
Mới vừa rồi bị Ôn Ngọc cái cô gái không thể nói lý kia đánh, hiện tại lại bị Tô Thi Thi đánh, anh tới cùng trêu ai chọc ai rồi!
"Anhi... Không có việc gì chứ?" Tô Thi Thi đứng ở bên cạnh Bùi Dịch, thật cẩn thận khom lưng nhìn mặt Tần Phong, nói thầm, "Chuyện này cũng không trách tôi được, mặt anh như vậy cùng đầu heo không khác biệt lắm, người nào nhận ra được chứ?"
"Em..." Tần Phong đứng thẳng, phẫn nộ nhìn Bùi Dịch, "Cậu mặc kệ không quản?"
Bùi Dịch dụng ánh mắt quét một phen toàn thân trên dưới của thằng bạn thân, lành lạnh nói: "Nếu còn không đi vào mặc quần áo, tôi không ngại cho cậu để trần xuống lầu."
"Trời!" Tần Phong nói cái gì cũng chưa nói, xoay người liền giống như chạy trốn chạy vào phòng.
"Cái kia..." Tô Thi Thi nghĩ lại mà sợ, bàn chân bôi dầu đã nghĩ chạy, bị Bùi Dịch vươn tay áo.
"Muốn chạy?" Bùi Dịch cười như không cười nhìn Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi cười nịnh, lấy lòng nói: "Em vừa rồi thực không nhìn lung tung."
"Vậy sao?" Bùi Dịch có vẻ đăm chiêu hỏi han.
Tô Thi Thi lập tức gật đầu: "Đúng, em liền nhìn một phen mặt anh ta, sau đó liền đá anh ta rồi."
"Nếu chỉ nhìn mặt cậu ấy, vì cái gì muốn đá người? Sợ cậu ta không đủ bi thảm?" Bùi Dịch hỏi.
Tô Thi Thi cho rằng anh là đang thay anh em tốt của mình bênh vực kẻ yếu, căm giận nói: "Bạn của em là một cô gái nha, trong nhà cô ấy đột nhiên xuất hiện một người đàn ông vây quanh tấm khăn tắm, để trần nửa người trên, lại vẫn toàn thân dấu vết ái muội, em không giết hắn đã..."
Xong rồi, bị lừa!
Tô Thi Thi khóc không ra nước mắt.
"Này gọi là gì đều đã không thấy được?" Bùi Dịch nhíu mày, ngữ khí cực kỳ nhạt.
Tô Thi Thi biết đây là anh muốn đùa giỡn ám chiêu điềm báo, lập tức ngoan ngoãn nói: "Anh dáng người so với anh ta vẫn tốt hơn!"
Nào biết, chuyện này trực tiếp chọc tổ ong vò vẽ rồi.
Bùi Dịch mặt đã không thể dùng tối đen để hình dung.
Anh vừa rồi liền chú ý tới, cửa vừa mở ra, Tô Thi Thi liền nhìn chằm chằm vào Tần Phong thân thể mạnh coi.
Anh biết đây là phản ứng bản năng, trách không được cô.
Nhưng trong lòng anh liền là chua xót a!
Tô Thi Thi đã sớm chạy, cũng không dám nhìn anh, chỉ là đi vào trong sau đó liền ngây ngẩn cả người.
Tần Phong đang đứng ở cạnh ghế sofa mặc quần áo, mà Ôn Ngọc lúc này chính đang cầm một cái roi da, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến hồng hồng, nhìn đến Tô Thi Thi tiến vào, vốn là kinh ngạc một phen, sau đó liền hưng phấn hướng tới cô vẫy vẫy tay.
"Thi Thi, cô muốn hay không đồng khởi ngoạn chơi? Anh ấy ức hiếp tôi, cô giúp tôi đánh anh ấ!" Ôn Ngọc chỉ vào Tần Phong ở một bên mặc quần áo nói.
Tần Phong tay khẽ run rẩy, thiếu chút nữa đến quần áo cũng chưa cầm được.
Đó là tức!
"Ngọc..." Tô Thi Thi đôi má rút rút, bất động thanh sắc lui về sau, xem như triệt để cạn lời.
Thì ra, vết thương trên người Tần Phong là như thế này có.
Cô quay đầu nhìn đến Bùi Dịch cũng vào được.
"Các người trước giải quyết." Hai người cùng lúc nói ra lời này.
"Chúng tôi đợi nữa rồi trở lại." Tô Thi Thi nói xong, liền lôi kéo Bùi Dịch cũng không quay đầu lại đi tới.
"Thi Thi, cô dẫn tôi cùng đi đi." Ôn Ngọc đuổi theo, bị Tần Phong vươn tay túm trở về, phịch một tiếng, cửa lớn rung vang trời.
Tô Thi Thi không nói gì quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng tràn ra khí lạnh không thôi. Xấu hổ liếc qua Bùi Dịch, không chuyện nói nhảm: "Bọn họ khẩu vị cũng thật nặng a...?"
Bùi Dịch mím môi nhìn về phía trước, không biết suy nghĩ cái gì, không có trả lời cô.
Tô Thi Thi cũng rõ ràng ngậm miệng lại.
Loại thời điểm này nói nhiều sai nhiều, dù sao bọn họ hôm nay xem như tới không phải lúc.
Hai người đi công trường, Tô Thi Thi nhìn một phen tiến độ ngoại hành lang, Bùi Dịch đi đến công trình trung tâm kiểm tra.
Hai giờ sau, hai người một lần nữa đi nhà trọ của Ôn Ngọc.
Đứng ở cửa, Tô Thi Thi có chút mò mẫn không cho phép: "Muốn gõ cửa hay không?"
Thời gian dài như thế hản là xong việc rồi?
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, không nói gì, trực tiếp nhấc chân liền giẫm đến trên cửa.
Chỉ nghe phịch một tiếng, lập tức là rầm một tiếng, cửa vậy mà cứ như vậy bị đá văng ra rồi.
Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, đi theo Bùi Dịch đi vào trong.
Bọn họ đi vào thời điểm, phát hiện trong phòng rất sáng, bức màn đã bị kéo ra, mà Tần Phong đang ngồi ở trên ghế sofa hút thuốc, liếc mắt một cái nhìn lại, không thấy được Ôn Ngọc ở nơi nào.
"Cô ấy ở bên trong." Tần Phong cũng không ngẩng đầu lên nói.
Kia ý tứ rõ ràng là nói, cô ấy ở bên trong, em đi an ủi cô ấy đi.
Tô Thi Thi liếc mắt nhìn anh, cười xấu xa nói: "Nhớ rõ nợ tôi một cái nhân tình."
Vâng ạ Tần Phong đem khói dụi tắt ở trong gạt tàn thuốc, tức giận nói.
"Xem ra vừa rồi không thuận lợi ha." Tô Thi Thi lắc lắc đầu, xoay người hướng tới bên trong phòng ngủ đi đến.
Mà Bùi Dịch lại hướng tới Tần Phong đi đến, Tô Thi Thi biết hai người bọn họ có chuyện muốn nói.
Phòng ngủ cửa không có khóa, Tô Thi Thi đẩy cửa đi vào, nghe đến tiếng động bên trong hoảng sợ: "Như thế nào lại khóc?"
"Thi Thi!" Ôn Ngọc vừa thấy Tô Thi Thi đến liền lao tới, núp ở trong ngực cô lớn tiếng khóc rống lên.
Tô Thi Thi bị dọa đến chỗ, rất muốn đi tìm Tần Phong tính sổ, đúng là cô hiểu biết Ôn Ngọc, cảm thấy được vẫn lại là nên có trước nên biết rõ ràng chuyện gì xảy ra.
"Tôi... Tôi mới vừa rồi giống như đánh anh ấy đau rồi." Ôn Ngọc thật cẩn thận nói.
"Cô nói xem anh ấy có thể thật sự tức giận hay không?"
Tô Thi Thi:...
Cô nên nói như thế nào?
Đều bị cô đánh thành đầu heo, có thể không tức giận sao?
Tô Thi Thi bỗng nhiên cực kỳ đồng tình Tần Phong.
"Anh ta đã tức giận rồi." Tô Thi Thi cảm thấy được nên tất yếu giúp Ôn tiểu thư một phen thay đổi khuynh hướng bạo lực.
Nào biết cô vừa mới nói xong, Ôn Ngọc vậy mà rất lớn nhẹ nhàng thở ra, thở dài nói: "Vậy thì không có biện pháp, dù sao đánh cũng đã đánh."
"Như vậy cũng được?" Tô Thi Thi cảm thấy được cô hôm nay lại biết thêm một điều mới lạ rồi.
Chuyện đã không cách nào vãn hồi rồi, cho nên bình nứt không sợ bể đúng không?
Tô Thi Thi quả thực cạn lời với Ôn Ngọc rồi, sáng suốt dời đi đề tài.
"Cô vì cái gì không có đăng ký?" Tô Thi Thi hỏi.
Ôn Ngọc chớp một phen ánh mắt, thật cẩn thận nói: "Nếu tôi nói tôi là bị anh ấy bắt trở về, cô tin sao?"
Tô Thi Thi lắc đầu. Cô vốn là có phần tin, nhưng mà bị Ôn Ngọc hỏi như vậy, thiên tài mới tin tưởng.
Ôn Ngọc siêu cấp thương cảm nói: "Được rồi. Tôi trong lúc chờ đăng ký xem tin tức mấy năm gần đây về tai nạn máy bay... Sau đó... Liền trở lại rồi."
"Được rồi, tôi đã đoán được.". Tô Thi Thi biểu hiện được tương đương lạnh nhạt.
"Thi Thi, cô có phải cảm thấy được tôi cực kỳ vô dụng hay không?" Ôn Ngọc hỏi.
Tô Thi Thi lắc đầu: "Làm sao có thể, có thể đem Tần tổng đánh cha mẹ anh ta nhận còn không ra, làm sao có thể vô dụng?"
Cô nói tới đây nhớ tới một chuyện khác, ngữ khí nghiêm túc lên: "Mới vừa mới giống như Bùi Dịch liếc mắt một cái liền nhận ra anh ấy đến đây. Bùi tiên sinh đối với Tần tổng quả nhiên là chân ái nha."
"Cô cũng thấy như vậy?" Ôn Ngọc lập tức hưng phấn lên, lôi kéo tay Tô Thi Thi nói, "Tôi đã sớm cảm thấy được hai ngườibọn họ có vấn đề rồi."
Tô Thi Thi:...
Cô có phải lại sai lầm tìm đề tài hay không?
Mà so sánh ở trong phòng ngủ thoải mái, bên ngoài không khí đã có chút ngưng trọng.
"Bác gái thật sự cùng Hỗ Khải Văn có quan hệ?" Tần Phong nhíu mày, chuyện này cũng không phải là tin tức tốt nha.
Đám cưới ngta mà mình đi muốn phòng chân. Mốt đám cưới mình sao ta????
Nói thế chứ chưa ai hốt. Cần người hốt 😂😂😂😂😂😂😂😂😂