Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 502: Chảy máu mũi




"Bùi Dịch, có chuyện hảo hảo nói, đừng động thủ!" Tô Thi Thi thấy Bùi Dịch đi đến, liền giống như chuột thấy mèo, đứng lên liền muốn chạy.
"Coi chừng một chút, chạy cái gì!" Bùi Dịch ánh mắt lo lắng, sợ cô đụng phải chỗ nào đó ngã bị thương, nhất thời không dám truy đuổi.
"Anh không được làm càng!" Tô Thi Thi cảnh giác nhìn anh, chỉ sợ anh đột nhiên nổi điên.
Bùi Dịch thở dài, đối với cô vẫy tay: "Lại đây."
Tô Thi Thi mạnh lắc đầu.
"Lại đây!" Bùi Dịch trầm mặt xuống.
Tô Thi Thi nhất thời yên, không tình nguyện đi đến bên giường.
Người này, có đôi khi chính là không thể đối với cô quá tốt! Anh tức giận, cô ngược lại phục tùng rồi. Tô Thi Thi hiển nhiên chính là người như thế.
Bùi Dịch đi qua, nhẹ nhàng giữ chặt tay Tô Thi Thi, để cho cô ngồi đến trên giường, chính mình cầm lấy cắt móng tay vừa rồi đặt ở trên giường.
Tô Thi Thi trong đầu linh quang chớp lóe: "Để cho em cắt móng tay cho anh?"
Bùi Dịch ý vị thâm trường liếc cô một cái, ngồi xếp bằng đến trên giường, kéo qua đầu cô: "Nằm xuống."
"A?" Tô Thi Thi ngây ngẩn cả người, rồi sau đó mặt chậm rãi đỏ lên.
Anh - -
Anh là cắt móng tay cho cô sao?
Quét xuống đỏ ửng, không thể khống chế theo cổ Tô Thi Thi lan lên lỗ tai, thiêu đốt hướng cả khuôn mặt lan tỏa.
Tô Thi Thi mặt đỏ tai hồng, toàn thân cứng ngắc nằm ở trên đùi Bùi Dịch, ánh mắt cũng không biết nên nhìn chỗ nào.
Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống ý cười.
Anh cực kỳ thích nhìn đến Tô Thi Thi thẹn thùng thế này nhưng lại rất đáng yêu. Anh nhẹ nhàng nắm tay cô lên, cầm cắt móng tay từ từ tu bổ.
"Bùi Dịch... Cái kia..." Tô Thi Thi thẹn thùng qua đi, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, muốn rút tay về.
"Đừng nhúc nhích." Bùi Dịch quấn chặt tay cô, cầm cắt móng tay tu bổ siêu cấp thật sự.
Tô Thi Thi muốn khóc.
Cô hôm nay vừa mới đi làm móng đó!
"Rắc rắc... Rắc rắc..."
Tô Thi Thi nghe tiếng cắt tỉa thanh thúy kia, tâm đều đang nhỏ máu.
Thiên vạn đừng cùng một người đàn ông thảo luận vấn đề thẩm mỹ của móng tay, sẽ thổ huyết. Ít nhất hiện tại ở trong mắt Bùi tiên sinh, cảm thấy được móng tay Tô Thi Thi quá dài, những thứ tương khảm ở trên móng tay gì đó cực kỳ chướng mắt.
Tô Thi Thi chuyển người lại, đem mặt bao trùm trên phần chân của anh, không dám nhìn tới.
Bùi Dịch thân thể mạnh cứng đờ, cúi đầu nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên quét xuống bất đắc dĩ.
"Tô Thi Thi, không được nhúc nhích."
"Còn động, tự gánh lấy hậu quả!" Giọng của Bùi Dịch trầm thấp rất nhiều.
Tô Thi Thi thân thể mạnh cứng đờ, ý thức được cái gì, hối hận ruột đều đã tái rồi.
Cô đây là đang làm cái gì!
"Bùi Dịch... Cũng không thể giúp em lật người lại sao?" Một lúc sau, Tô Thi Thi yếu kém yếu kém hỏi han.
Bùi Dịch nắm lên một cánh tay kia của cô, dụng tiếng răng rắc trả lời cô.
"Bùi tổng..."
"Chồng yêu à..."
Tô Thi Thi sắp ngộp đến thở không nổi, nhưng Bùi Dịch một bàn tay đặt ở trên lưng cô, cô từ đầu dậy không nổi.
"Em muốn cắn!" Tô Thi Thi nổi giận.
Bùi Dịch tay cầm cắt móng tay ngừng một trận, nhàn nhạt nói: "Chuẩn rồi."
Chuẩn rồi...
Tô Thi Thi khóc.
May mà móng tay chung quy là cắt xong rồi.
Bùi Dịch đem Tô Thi Thi chuyển người lại, để cho cô nằm ở trên giường, rồi sau đó, nâng lên chân của cô.
"Bùi Dịch!" Tô Thi Thi cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mặt đỏ như quả táo một dạng, "Cái này bản thân em tự làm được rồi."
Bùi Dịch trấn định liếc cô một cái: "Thuận tiện mà thôi."
"Đối với anh bất tiện nha!" Tô Thi Thi ở trong lòng châm chọc, sắp dọa khóc.
Tuy nhiên loại đãi ngộ này đặc biệt ấm áp đặc biệt say lòng người, nhưng chân của cô thật sự chịu khổ sở nha!
Ngứa chết cô rồi! Cảm giác tê dại kia vẫn theo thần kinh ngứa đến chỗ xương sống, toàn thân giống như bị điện giật một nửa.
"Bùi Dịch..." Tô Thi Thi  giống như mèo con làm nũng kêu lên, trên mặt quét xuống hồng hồng, đáng thương tội nghiệp nhìn Bùi Dịch.
"Rắc rắc..." Bùi Dịch tay cứng đờ, thiếu chút nữa cắt đến thịt của cô.
"Đừng làm loạn!" Bùi Dịch trầm trầm lườm cô một cái.
Tô Thi Thi kéo qua một bên chăn, cắn góc chăn, nhìn trần nhà, hận không thể đá chân mình.
Cô thật sợ mình nhịn không được, một cước đá ra đi.
Đúng lúc này, Bùi Dịch bỗng nhiên cầm toàn bộ chân của cô. Tô Thi Thi khẽ run rẩy, theo bản năng đạp ra ngoài.
"Uh"m..." Một tiếng kêu đau đớn, Tô Thi Thi cảm giác có thứ gì đó chảy tới trên lưng bàn chân của cô.
"Anh... Không có việc gì đi?" Tô Thi Thi sợ ngây người, khóc không ra nước mắt.
Cô đây là lần thứ hai đem Bùi Dịch đá đến chảy máy mũi rồi?
"Em nói xem!" Bùi Dịch sắc mặt tối đen, hận không thể bóp chết cô gái ngốc này!
"Em không phải cố ý..." Tô Thi Thi đứng lên muốn giúp anh lau lau, còn không có ngồi dậy, đã bị bổ nhào ở trên giường.
Bùi Dịch đè ở trên người cô, lấy tay tao nhã sờ soạng cái mũi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em! Nói! Xem!"
"Bùi Dịch!" Tô Thi Thi nóng nảy, đang muốn phản kháng, chợt nghe tiếng mở cửa.
Cửa với vào đây một cái đầu. Đoàn Tĩnh Đồng đáng thương tội nghiệp dò xét: "Chị dâu, anh, em... Em có thể  cùng ngủ với các người không?"
"Có thể!" Tô Thi Thi nghĩ cũng không muốn nghĩ liền vội vàng hô.
||||| Truyện đề cử: Sụp Đổ Hình Tượng |||||
Đây chính là cứu tinh nha!
Cô hô xong sau đó liền hối hận, đã không dám nhìn tới sắc mặt Bùi Dịch.
"Thật sự có thể chứ?" Đoàn Tĩnh Đồng nghe được tiếng đáp của Tô Thi Thi, ánh mắt nhất thời phát sáng lên, thật cẩn thận đi vào trong phòng.
Tô Thi Thi nhìn đến bộ dáng của cậu, tâm đau đớn một phen, đẩy ra Bùi Dịch ngồi xuống, hướng tới cậu nhóc cười nói: "Đương nhiên có thể"
Tới cùng chỉ là đứa bé. Ban ngày vừa mới biết cha mẹ mình muốn ly hôn, liền tính cậu biểu hiện như không có việc gì, nho nhỏ trong lòng vẫn lại là sẽ phải chịu ảnh hưởng.
Tô Thi Thi nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, Bùi Dịch không nói chuyện, xem như ngầm đồng ý rồi.
"Em ngủ trên mặt đất là được rồi." Đoàn Tĩnh Đồng thật cẩn thận nói.
"Trên mặt đất lạnh. Em ngủ..."
Tô Thi Thi còn chưa nói xong, liền nghe Bùi Dịch nói: "Anh cho người ta di chuyển cái giường vào."
Tô Thi Thi lặng lẽ nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, phát hiện cái người đàn ông gia hỏa này môi lại nhấp dâng lên.
"Được rồi, nhớ rõ đừng vụng trộm mở điều hòa." Tô Thi Thi nhỏ giọng nói.
"Ngứa da rồi!" Bùi Dịch mặt lạnh.
Đêm nay, "Thi Dịch" bên trong phòng ngủ chính, xuất hiện thêm một cái giường nhỏ đặt bên cạnh cái giường lớn.
Đoàn Tĩnh Đồng nằm ở trên giường nhỏ, Bùi Dịch nằm ở bên trong, Tô Thi Thi nằm ở bên kia.
Ấm áp, ngọt ngào.
Trong bóng đêm, Tô Thi Thi ru rú tại trong lòng Bùi Dịch, si ngốc cười rộ lên.
"Cười cái gì?" Bùi Dịch nhỏ giọng hỏi.
Tô Thi Thi nhào vào trong lòng anh cọ xát: "Em đột nhiên cảm thấy được, có một đứa bé, thật sự rất không tệ."
Bùi Dịch thân thể mạnh cứng đờ, rồi sau đó bỗng nhiên hỏa nhiệt bốc lên.
Tô Thi Thi sắc mặt đỏ lên, lập tức nhích qua bên cạnh rụt rụt: "Không được làm càng! Nhanh lên đi ngủ, ngày mai em còn muốn đi công trường nha."
Bùi Dịch ôm cô, không hề có động tác.
"Có con..." Bùi Dịch khóe miệng cong cong, nhìn thoáng qua nhóc con đang ở bên cạnh ngủ.
Tiểu tử này vẫn lại là có phần dùng được.
Đêm dần dần khuya rồi. Cả thành phố chìm vào ngủ say, nhưng lại có người đêm không ngủ.
Trong văn phòng tổng giám đốc tầng cao nhất của xây dựng Minh Đỉnh lại vẫn sáng đèn, trợ lý đang cùng Hỗ Sĩ Minh báo cáo tin tức mới nhất thu được.
"Đoàn phu nhân cùng Nhị gia ở trong phòng bao riêng nói chuyện không tới 10 phút, liền thở phì phì đi ra rồi. Nhị gia ra ngoài thời điểm, mày chau mặt ủ." Trợ lý dừng một chút, đè thấp giọng nói, "Nhị gia ở garage tầng ngầm cùng lão gia tử gọi điện thoại to tiếng, mơ hồ nhắc tới đứa bé."
"Đứa bé?" Hỗ Sĩ Minh nhíu mày, trong đầu cái thứ nhất nghĩ đến đó là Đoàn Tĩnh Đồng, giống như có chuyện gì đột nhiên nghĩ thông suốt rồi.
"Thật sự là càng ngày càng có thú vị rồi." Hỗ Sĩ Minh cười lạnh, "Chờ xem, Đoàn Kế Hùng lập tức sẽ mang đến kinh hỉ cho chúng ta rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.