"Cậu cảm thấy được, năm năm sau Hỗ Sĩ Minh như thế nào?" trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Hồng thị, Hồng Hưng Nhiên ngồi ở trên ghế sofa một bên pha trà một bên tùy ý hỏi mình thư ký.
Thư ký thật cẩn thận nhìn Hồng Hưng Nhiên liếc mắt một cái, trong lòng mò mẫn không ra suy nghỉ của chủ nhân mình, chỉ cẩn thận nói: "Hỗ tổng so với năm năm trước càng khó đối phó rồi."
"Vậy cậu cảm thấy được nhị thiếu là không phải là đối thủ của hắn?" Hồng Hưng Nhiên đem nước vừa sôi chế vào ấm trà, tùy ý hỏi han.
Thư ký mồ hôi trán chảy ròng ròng, trong lòng buồn bực muốn chết. Anh ta thật sự không nghĩ muốn tham dự vào phân tranh giữa bọn họ a!
"Không phải mới vừa nhận được tin tức, Hỗ tổng cầm Đường chủ lệnh, đem nhị thiếu mang đi rồi. Nghĩ muốn... Nghĩ đến, nhị thiếu không phải đối thủ Hỗ tổng." Thư ký xoa mồ hôi lạnh nói.
Hồng Hưng Nhiên đổ nước trà thứ nhất đi, lại lần nữa đổ đầy nước, ngẩng đầu nhàn nhạt đưa mắt nhìn chính mình thư ký: "Tôi làm cho cậu cực kỳ khẩn trương?"
Thư ký trong lòng khẽ run rẩy, vội vàng lắc đầu: "Không có, chỉ là... Tôi nhìn không ra tổng giám đốc người là thống khoái hay vẫn lại là không thoải mái."
Thư ký nói được cực kỳ thành thật.
Từ khi Hồng Hưng Nhiên nhận được tin tức của Hồng Tinh Huy về sau, cái gì cũng chưa bày tỏ, làm cho người ta đoán không ra trong lòng anh ra đang suy nghĩ cái gì.
Hồng Hưng Nhiên bỗng dưng nở nụ cười, rót một chén trà đưa cho thư ký: "Không cần khẩn trương như thế. Tâm tình của tôi... Hiện tại nên là xem như vui vẻ đi."
Anh ta nói đích thị đang nói thật. Anh ta vốn đang tại phiền não phải làm như thế nào để cho cái đứa em trai luôn khiến anh ta phải đau đầu kia chịu nghe lời, Hỗ Sĩ Minh lại ra mặt thay rồi.
Tuy chuyện để cho một người ngoài chen chân vào Hồng gia bị truyền ra ngoài sẽ không xuôi tai, nhưng dù sao so với để cho Hồng Tinh Huy đem Hồng gia hủy đi vẫn còn tốt hơn nhiều.
Thư ký cung kính tiếp nhận Cốc trà, cũng không dám ngồi xuống, cẩn thận nhìn ông chủ của chính mình.
"Đi một phen giải quyết tốt hậu quả chuyện này đi. Nhị thiếu nơi đó, trước không cần phải xen vào rồi." Hồng Hưng Nhiên vừa nói vừa châm trà cho chính mình.
"A?" Thư ký có chút ngẩn người.
Trước anh ta vừa mới nhận được điện thoại của Hồng Tinh Huy nổi giận hư hư thực thực cầu cứu, hẳn là muốn để cho Hồng Hưng Nhiên ra tay đi cứu mình ra. Hiện tại ý tứ của tổng giám đốc nhà anh ta, rõ ràng là không nghĩ muốn quản.
"Uh"m?" Hồng Hưng Nhiên ngẩng đầu nhìn hướng anh ta.
Thư ký lập tức cúi đầu: "Tôi biết rõ."
Anh ta nói xong, một ngụm đem trà uống xong, nhẹ nhàng để cái cốc đến trên bàn trà: "Tổng giám đốc, tôi đi ra ngoài trước rồi."
Hồng Hưng Nhiên theo dõi anh ta buông bỏ cái chén trà kia nhìn vài giây, trong mắt hiện lên quét xuống ý cười: "Thật sự là giậm chân giận dử."
Trà thượng hạng, bị tiểu tử một ngụm làm hỏng, quả thật đáng tiếc.
Tin tức Hồng Tinh Huy bị Hỗ Sĩ Minh xách đi lan truyền nhanh chóng, không tới một giờ, gần như tất cả Bắc Kinh đều đã biết rõ.
Những người bạn kia của Ôn Ngọc tranh nhau viết bài, náo nhiệt vô cùng.
Sau khi Hồng Tinh Huy biết chính mình bị anh trai ruột "Buông tha", tức giận đến thiếu chút nữa điên.
Hồng Tinh Huy nơi đó, hắn nhìn chằm chằm Hỗ Sĩ Minh tiến dần từng bước, giận đến ác miệng mắng to: "Anh làm như vậy là vì Tô Thi Thi đi? Tôi nói anh sao lại ti tiện như thế? Anh làm như vậy cô ấy sẽ cùng với anh sao? Anh là cái thứ đần độn!"
Hỗ Sĩ Minh ngồi trên sofa phòng khách nhà hắn, cắn một miếng táo, vô lại mười phần: "Cậu không làm kẻ ngốc được, cho nên muốn biến thành truyện cười cho toàn bộ Bắc Kinh?"
Hồng Tinh Huy tức giận đến tránh thoát hai vị đàn em đang lôi kéo chính mình, đi lên một cước đá ở trên bàn trà: "Anh lặp lại lần nữa!"
Hỗ Sĩ Minh cười lạnh hai tiếng, tiện tay liền đem hạt táo ném, lạnh lùng nhìn hắn: "Nếu cậu nghĩ muốn tiếp tục làm trò cười, tôi rất vui lòng phụng bồi. Nhưng nếu cậu không sợ về sau đến cửa Hồng gia đều đã vào không được mà nói, có thể tiếp tục nháo."
"Anh thực cho rằng Hồng gia để cho anh định đoạt rồi hả?" Hồng Tinh Huy hai mắt màu đỏ tươi, đi tới đặt mông ngồi xuống sô pha bên kia, giận khó nuốt trôi.
Hỗ Sĩ Minh một chút đều đã không thèm để ý. Ở trong tù năm năm, cái gì Ngưu Quỷ Xà Thần chưa thấy qua, Hồng Tinh Huy ở trong mắt hắn chỉ giống như đứa bé một dạng.
"Cha cậu nếu đem Hồng gia đường chủ lệnh giao cho tôi, hiện tại đương nhiên do tôi định đoạt. Không nghĩ muốn chịu khổ, liền ngoan ngoãn một chút." Hỗ Sĩ Minh nói xong đứng lên, đối với đám anh em Hồng gia khắp phòng nói, "Xem kỹ Hồng nhị thiếu, không cho cậu ta rời khỏi nơi này một bước."
"Vâng!" Một phòng người cùng kêu lên trả lời.
"Hỗ Sĩ Minh, anh coi chừng lão tử giết chết anh!" Hồng Tinh Huy đuổi theo, còn không đến gần Hỗ Sĩ Minh, đã bị người ngăn lại.
Hỗ Sĩ Minh cũng không quay đầu lại rời đi, hoàn toàn không thèm để ý thái độ của hắn.
Từ khi hắn quyết định vì Tô Thi Thi giải quyết cái phiền toái này khi đó, trong lòng liền có chuẩn bị. Nhớ tới cô gái kia, Hỗ Sĩ Minh có trong nháy mắt sững sờ.
"Năm năm qua đi, sao lại càng ngày càng đẹp rồi." Hỗ Sĩ Minh nhớ tới trước nhìn đến Tô Thi Thi, trong mắt hiện lên quét xuống nóng bỏng.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, trong mắt hắn liền khôi phục yên lặng, đem tất cả cảm xúc đều đã che dấu đi.
Năm năm, hắn đã học xong không thèm nghĩ nữa.
Mà bên kia, mấy người Tô Thi Thi đều đã trở về trong nhà từng người. Đối với toàn bộ chuyện vừa mới xảy ra, mấy người tâm tình đều đã rất có xúc động.
"Chúng ta như vậy thật sự tốt sao?" Tô Thi Thi nhìn Bùi Dịch, hỏi đương nhiên là chuyện Hỗ Sĩ Minh giúp bọn họ.
Bùi Dịch thở dài, lôi kéo cô ngồi vào trên sô pha phòng khách, nói: "Trước hắn có đi tìm anh, hỏi qua ý kiến của anh. Anh đồng ý rồi."
"Chuyện từ khi nào?" Tô Thi Thi cực kỳ kinh ngạc.
"Khi em mới vừa sinh xong Bùi Nặc." Bùi Dịch chi tiết nói, "Hắn nói hắn nghĩ muốn tiếp cận Hồng gia, hỏi anh thấy thế nào. Anh nói có thể."
"Thì ra hắn từ thời điểm đó đã ra quyết định." Tô Thi Thi ấp úng nói.
Bùi Dịch ôm lấy cô: "Hắn muốn làm chút gì, liền tính chúng ta ngăn cản, hắn cũng sẽ đi làm. Sao không để ân tình này cho hắn làm, một lúc sau, hắn tự nhiên sẽ từ từ buông bỏ."
Tô Thi Thi quay đầu nhìn Bùi Dịch, thấy cực kỳ thật sự cực kỳ thật sự: "Bùi Dịch, cám ơn anh."
Cám ơn anh thông cảm, cám ơn anh thâm minh đại nghĩa.
"Đồ ngốc." Bùi Dịch xoa xoa tóc của cô.
Không có người chồng nào sẽ thích vợ của của chính mình bị người khác thương nhớ. Cũng không có người chồng nào lại thích có người đàn ông khác đối với vợ của chính mình tốt như vậy. Nhưng bọn họ cùng Hỗ Sĩ Minh đã chia tay không được yên tĩnh như thế.
Một khi đã như vậy, vậy thì thuận theo tự nhiên đi.
"Bà nội muốn ăn đặc sản bắc Kinh, chúng ta đi mua một ít đem qua cho bà đi." Bùi Dịch bỗng nhiên nói.
Tô Thi Thi gõ đầu của chính mình: "Anh không nói em đã quên mất. Khẩn trương mua nhiều một chút qua đó, chẳng thế thì bà nội qua vài ngày nói không chừng liền muốn chính mình chạy trở lại."
Bọn họ rất không dễ dàng mới khuyên được lão nhân gia đi theo bọn họ cùng đi du lịch, cũng không thể cứ như vậy bỏ dở nửa chừng.
Chuyện xấu đầy trời cứ như vậy từ từ tiêu tán.
Bộ phận quan hệ công chúng của Tần Phong cùng Hồng Hưng Nhiên trong đoạn thời gian này, tiến hành một loạt biện pháp quan hệ xã hội, mưu cầu đem chuyện này mau chóng đưa vào quên lãng.
Đợi cho yên tĩnh trở lại, Tần Phong tâm tư cũng lung lay rồi.
Buổi tối, anh đem người nào đó ở trong phòng Tô Thi Thi không chịu đi mạnh mẽ bắt cô về nhà của của mình, sau một phen hầu hạ, ôm cô thâm tình nói: "Hiện tại chuyện của Hồng Tinh Huy cũng đi qua, em có phải nên suy xét cân nhắc chuyện gặp cha mẹ rồi hay không?"
Ôn Ngọc lại vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc mãnh liệt vừa rồi chưa có tỉnh táo, nhưng nghe nói như thế, giật nảy mình thanh tỉnh rồi.
Trong mắt cô ảm đạm chớp lóe rồi biến mất, không dám nhìn Tần Phong.
Gặp cha mẹ...
Tay của cô vô thức vuốt ve bụng mình một phen, bóng mờ tâm lý vài năm trước lại bao lấy suy nghĩ của cô.
Có nhà chồng nào, sẽ thích một cô con dâu không thể sinh đẻ?
Mọi người sáng hảo 😊😊😊😊😊