Chú Thiền Ký

Chương 17:




Đau, chậm rãi không có tri giác. Roi rơi ở trên người nàng, giống như là từ nơi rất xa truyền đến.
Ta không thể kêu, ta không thể kêu ra tiếng.
Úc Lăng, Úc Lăng của ta, con của ta… Ngươi cũng đi rồi…
Vì sao muốn ta đến trên đời này chịu khổ… Có phải đời trước ta đã tạo nghiệt hay không…
Quý Lăng… Ngươi nói ta còn có ngươi…
Ngươi ở nơi nào…
Ngươi xem, có báo ứng… Có báo ứng…
Nương… Cha… chị dâu Tiểu Phượng… Ca ca…
Roi hung hăng hạ xuống, máu tươi bắn lên thật cao, trên bạch ngọc làn da đã huyết nhục mơ hồ, hạ thể sớm bị vết máu nhuộm một mảnh.
Lý thị lẳng lặng thưởng thức.
Rốt cục hai cái vú già cũng nương tay: “Tiểu thư, chỉ còn một hơi …”
Nữ nhân ánh mắt âm trầm như ác ma đi tới: “Ngươi còn đẹp sao, bộ dạng ngươi như này hắn còn thích sao? Diêm vương gia cũng không dám thu ngươi! Chậc chậc chậc…”
Nhìn xem Tiểu Thiền hấp hối không thành hình người, nàng nói với thủ hạ: “Vứt đến chỗ cũ! Rửa sạch nơi này đi.”
Tiểu Tam Nhi, ta giúp ngươi giải quyết, ánh mắt ngươi hẳn là phải trở nên tốt hơn…
Tiểu Thiền chỉ còn một hơi cuối cùng bị dùng chiếu cuốn lại, hai gia phó thân hình tráng kiện vác đến “Chỗ cũ” phía sau núi.
Giữa lớp cỏ rậm rạp, một thân ảnh nho nhỏ theo ở phía sau, mãi đến khi nhìn đến “Chỗ cũ” kia mới biến mất không thấy.
Trầm mama thất tha thất thểu đi ở ngọn núi bí ẩn phía sau Nhan phủ, một lát liền biến mất trong một sơn động nhỏ.
Không biết bao lâu, bước xuống uốn lượn hơn mười trượng trong lòng đất, trải qua vài cơ quan, mới đứng ở trước một cửa đá.
Lão phụ nhân “Bùm” quỳ xuống, đầu đụng vào trên đá “Thùng thùng” rung động: “Tứ tiểu thư, tứ tiểu thư, cầu ngài đi ra gặp lão nô! Tứ tiểu thư!”
Lại không biết bao lâu, trong cửa đá truyền đến thanh âm ám ách như bị xé rách: “Trầm mama, tội gì đâu.”
“Tứ tiểu thư, chỉ ngươi mới có thể cứu nàng.”
“Ta sẽ không đi ra ngoài.”
“Tứ tiểu thư! Tam gia đối người khác không để ý, đối ngài —”
“…”
“Đứa nhỏ kia là cốt nhục của tam gia, người chẳn lẽ không muốn tam gia sống thật tốt ngày qua ngày hay sao?”
“Đều là số mệnh.”
“A Đức — mama cầu ngươi — “
Thật lâu sau, một tiếng thở dài truyền ra: “Mama, vì sao ngươi không đi cầu Lý Ngọc Kha? Ngươi vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, nàng nên để cho ngươi chút tình cảm.”
Lão phụ sắc mặt trắng bệch, cả người phát run: “Hóa, hóa ra tiểu thư ngươi đều biết…”
“Ta không trách ngươi, ngươi cũng là vì con cháu mà bất đắc dĩ. Nhưng, ta sẽ không đi ra ngoài.”
“Tiểu thư, lão nô thực xin lỗi ngươi!” nước mắt tuôn rơi lã chã, “Lão nô chỉ nói tiểu thư còn tại Đại Biệt sơn, những cái khác dù tuyệt tử tuyệt tôn cũng không nói.”
Trầm mama dập dầu một cái thật mạnh rồi ngẩng đầu lên: “A Đức, A Đức, từ khi ngươi còn nhỏ mama đã chăm sóc ngươi, biết ngươi khổ, có điều Tam ca ngươi cũng khổ không kém. Ta ở sau lưng chủ tử rèm pha, làm nguy hiểm đến tính mạng toàn tộc, nên sớm ra đi, có điều đứa nhỏ kia là một nha đầu tốt bụng chuyện gì cũng chưa làm! A Đức — ngươi hãy cứu nàng, cứu nàng a!”
Nói cho hết lời, lão phụ nhân vọt mạnh đâm vào vách núi, máu chảy đầy mặt, ngã xuống đất tắt thở.
“Mama!” Người phía bên trong kêu lên sợ hãi.
“Mama, ngươi là muốn một mạng đổi một mạng a…”
Giang Ninh phủ đề phòng sâm nghiêm.
Lý Đàm đi theo, Nhan Chú mới có thể thuận lợi ra khỏi thành.
Đêm qua ám sát Lý thăng không thành, ngược lại đánh rắn động cỏ, ý tứ của Úc Tú hẳn là đi nước cờ hiểm, tiếp tục ám sát, bởi vì làm việc ngẫu nhiên, đôi khi lại mang lại hiệu quả.
Nhan Chú cũng biết đây là kế sách tốt, nhưng tâm tư lo lắng Tiểu Thiền, kiên trì muốn trở về.
Úc Tú khi nào thì thấy tam thúc quan tâm một ngươi như vậy, chuyện liên hệ đến sự tồn vong của toàn tộc đều ném sau đầu.
“Lão Tam, lần này trở về nhất thiết phải để ý, Lý Thăng động thủ là chuyện trong khoảnh khắc.” Lý Đàm cùng Nhan Chú tạm biệt.
“Cái này không sợ, cùng lắm ta không cần phiến cơ nghiệp kia!”
Lý Đàm kinh dị nhìn Nhan Chú một cái, Đại Biệt sơn là nơi Nhan gia trải qua ba triều đại kinh doanh hơn mười năm, hắn lại chuẩn bị buông tha!
“Còn chưa tới mức kia đi, đêm qua mặc dù không thể giết Lý Thăng, nhưng tốt xấu cũng làm hắn bị thương nặng. Nghe nói lão tiểu tử này trên lưng có vết thương cũ, lại thêm một chưởng kia của ngươi, chỉ sợ sống không quá nửa năm! Không cần thiết lại có tâm tư nhàn rỗi đi quản ngươi.”
Nhan Chú nhíu mày: “Kia chẳng phải tiện nghi ngươi! Ngươi cùng Lý Cảnh quan hệ tốt, ước gì lão tử nhà hắn chết nhanh, cho hắn sớm đăng Long vị!”
“Hắc, làm sao lại nói lời này, ta cũng không cho ngươi chịu thiệt a!” Lý Đàm cười.
“Hậu Khanh,” Nhan Chú nghiêm túc nói, “Ngươi cùng Úc Tú —”
“Chuyện của chúng ta thế nào lại để ngươi quan tâm, ngươi quản tiểu tâm can của ngươi nhiều hơn một chút đi! Khi nào thì trở nên lề mề như vậy.” Lý Đàm ngắt lời nói.
Nhắc tới Tiểu Thiền, Nhan Chú lo lắng, không biết nàng cùng thai nhi trong bụng có khỏe mạnh hay không.
“Ngươi đối nàng là thật lòng?” Lý Đàm hỏi.
Nhan Chú ngẩng đầu nhìn bầu trời, không lên tiếng.
“So với Hoài Ngọc —”
Lệ sắc trong mắt chợt lóe, Nhan Chú hung hăng nhìn Lý Đàm.
“A, ta còn tưởng rằng ngươi không ngại đâu!”
Thở dài một tiếng, Nhan Chú liễm đi lệ sắc trong mắt: “Hoài Ngọc là rắn, bị nàng cắn, sẽ sợ mười năm. Nhưng qua lâu như vậy, kỳ thật cũng không còn để ý. Chỉ là không muốn nhắc tới, có chút không thoải mái.” Hắn vỗ nhẹ bả vai Lý Đàm, “Hậu Khanh, nếu quả thật ngươi vô tâm với Úc Tú, hãy để cho nàng sống những ngày tháng mà nàng muốn. Ngươi cũng nên vì chính mình tìm một người thích hợp.”
Lý Đàm cười mỉa: “Tiểu Thiền nhà ngươi chắc là thích hợp ngươi.”
“Tiểu tử ngươi!” Nhan Chú cười ha ha, trong mắt lại có một chút ôn nhu. “Cùng nàng cùng một chỗ thực tự tại.”
“Nàng thì sao, nghe nói ngươi này cha chồng là bá vương ngạnh thượng cung chiếm đoạt nàng!”
“Nàng?” Nhan Chú khóe miệng cười nhẹ, trầm ngâm thật lâu sau, “Vẫn là đứa nhỏ, chậm rãi là được rồi!”
“Phi!” Lý Đàm cười mắng, “Ngươi là cái tên trâu già gặm cỏ non, chẳng biết xấu hổ, mau cút trở về đi!”
“Hảo, vậy thì cáo từ!” Thét to tuấn mã dưới thân, Nhan Chú quyết đoán mà đi.
Lý Đàm nhìn bóng dáng hắn, trong lòng lại có hâm mộ.
Dường như đã ở trong địa ngục…
Có phải hay không đang bị lửa tra tấn? Nóng quá thật là khó chịu…
Nương? Phụ thân? Tới đón ta sao?
Các ngươi có nhìn thấy Úc Lăng hay không, hắn rất nhỏ rất nhỏ chỉ có bảy tháng…
Ca ca chị dâu… Ta rất nhớ các ngươi…
Không, ta không trách các ngươi, đây đều là mệnh… Mạng của ta… Ta cũng không trách ai, ai cũng không trách…
Ngươi, Quý Lăng… Ngươi đừng đến đây, ngươi bỏ qua cho ta, ta thật sự cái gì cũng không có … Cục cưng đã không có… Cục cưng đã không có…
Ngươi cũng không cần, ngươi còn có tiểu hài tử…
Tiểu Thiền bị để ở trong một sơn động cực hẻo lánh cực bí ẩn phía sau núi, trong sơn động tràn đầy xương trắng, một cỗ mùi hôi. Nàng chỉ còn một nửa u hồn chưa tiến vào Quỷ Môn quan, chết chỉ là chuyện sớm muộn.
Một bóng dáng màu trắng vọt vào trong sơn động, lại bước đến bên cạnh vật còn sống duy nhất.
Chiếu bị xốc lên, bóng trắng phát ra âm thanh thở dài u ám: “Ta cũng chỉ có thể làm hết sức mình…”
Bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng, Tiểu Thiền hoảng hoảng hốt hốt tựa như nhìn thấy một bóng trắng: “Ngươi là quỷ hay là tiên nữ?” Nàng thấp giọng nói, kỳ thật chỉ là hơi mấp máy đôi môi.
“Là quỷ, là ác quỷ người gặp người ghét.”
“Bộ dạng ngươi thật kỳ quái, nhưng vẫn giống tiên nữ.”
“Mất máu nhiều quá, ăn bổ huyết đan còn có thể bổ cứu; thai nhi là không thể; ngoại thương thế này, ai… Trông chờ vào tạo hóa của ngươi đi!”
Dường như càng đau, đau không có một khắc nào dừng lại…
“Ta còn không thể chết được sao?”
Làm cho ta chết đi, đi gặp cha mẹ, ca tẩu, Minh Liễu…
“Hừ hừ, chết? Chết có thể giải thoát sao? Cố gắng chống đỡ, cũng không uổng công mama lấy chính mình tính mạng đổi lấy ngươi!”
Bóng trắng chớp động.
“Chớ đi —”
“Ngươi chờ hắn đến đây đi…”
Bóng trắng phiêu nhiên rời đi. Nàng cũng không thể làm được nhiều hơn thế.
Đợi ai?
Hắn sao? Hắn có thể tới sao? Là hắn tạo nghiệt, lại muốn đứa nhỏ trả lại…
Chậm rãi, nàng hơi hơi mở mắt ra, nơi này là đâu? Mặt đất là cái gì?
A – Hài cốt… đầu lâu… nương của Úc Cẩn, các nàng đều ở chỗ này… Ta cũng tránh không khỏi…
Trời đen lại trắng, trắng lại đen, trong động Tiểu Thiền mờ mịt bồi hồi bên cạnh sống và chết.
Cả người đều là vết thương do roi quất, trong động tràn ngập mùi thối thi thể, nhưng có lẽ tất cả so ra đều kém trong lòng sợ hãi và tuyệt vọng…
Nhan Chú tuyển hai mươi cao thủ đứng đầu ngày đêm chạy đi, nửa đường gặp người do Lan Tuấn phái ra báo tin.
“Gia, đã, đã xảy ra chuyện, tam phu nhân nàng —”
“Ngươi chậm rãi nói, nói rõ ràng!”
Người báo tin nói xong, tâm hắn thẳng tắp trầm xuống…
“Ngươi đi ra đã mấy ngày?” Hắn hỏi.
“Hồi lão gia, tiểu nhân suốt đường thay ngựa, tổng cộng đi ba ngày…” Nói còn chưa dứt lời đã từ trên lưng ngựa ngã xuống, hiển nhiên là cực kỳ mỏi mệt.
Ba ngày…
Dù Nhan Chú giục ngựa cấp tốc, tức không ngừng nghỉ, trở về cũng muốn ba ngày.
Thì phải là sáu ngày… Sáu ngày, vật nhỏ, ngươi phải tiếp tục chống đỡ…
Hắn cũng không tin Thần, giờ phút này lại hận không thể đem tất cả Thần lớn nhỏ trong thiên hạ đều bái một lần, hắn không muốn suy nghĩ, nữ nhân của hắn có người nào thoát được Lý Ngọc Kha đâu?
Trước kia luôn nhường nhịn Lý thị, sợ nàng trong tình thế cấp bách đưa tới đại quân của Lý Thăng, cho dù tạo sát nghiệt, cũng không sao cả, chẳng lẽ thực sự báo ứng sao? Nếu là báo ứng tại sao không báo ở trên người ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.