Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 66: Hiểu lầm




Bạch Dạ Phi Ưng chuyển động ngày càng nhanh, hắn gầm lên rồi phóng thích tất cả mầm móng vào sâu bên trong cơ thể bé nhỏ
Dường như vẫn còn chưa thoả mãn, hắn nắm lấy 1 bên cánh tay thành công kéo Y Y lên
Nhưng lại cảm thấy cô không cử động
Dưới ánh trăng mờ ảo, hắn nhìn thấy đôi mắt cô đang nhắm chặt, khoé môi hé mở không ngừng thở hổn hển
Cảm thấy có gì đó không đúng, Nhị thiếu liền đưa tay lên mặt cô. Ngón tay thon dài chạm vào má và cổ cảm thấy nhễ nhại mồ hôi
Đưa lên thêm chút nữa sờ cái trán, rõ ràng là không có sốt
Nữ nhân này đang giả vờ nhằm thoát tội sao?
Hắn vỗ nhẹ lên mặt cô
Y Y...
Thấy được đối phương không lên tiếng liền nóng ruột lấy điện thoại nhấn vài cái
Mau gọi bác sĩ lên tầng 5 cho tôi
_________
Nữ bác sĩ hôm qua trên đường đến hắn đã tranh thủ lấy cái áo mới của mình mặc vào cho cô, sau đó mới mở cửa phòng
Lam Hoa đang dọn dẹp dưới nhà, thấy bác sĩ gấp gáp chạy lên tầng cô linh cảm có chuyện không hay liền tức tốc đi theo
Khi bà khám cho Y Y, Lam Hoa cũng có mặt
Bác sĩ lên tiếng trách mắng cô
Tôi đã dặn kỹ phải để cô ấy nghỉ ngơi không được quá sức. Cô không thể khuyên can được hay sao?
Bà ấy cũng đang đinh ninh Y Y muốn lấy lòng nên bất chấp cơ thể còn suy yếu
Lam Hoa không thể nói hộ chỉ đành thở dài
Là do tôi sơ xuất
Hắn đứng trong góc không nói lời nào. Sau khi kê thuốc xong, Lam Hoa liền tiễn bác sĩ ra ngoài
Vừa đến cửa đã thấy Bạch Diệp Phi Yến đứng nép vào tường chẳng nói gì
Bạch Dạ Phi Ưng ngồi cạnh cô gái đang nằm ngủ trên giường, bàn tay vuốt ve đôi mắt sưng to
Vài phút sau, Lam Hoa trở lại
Cô ở bên cạnh cô ấy mọi lúc?
Vâng
Tuy hắn không nhìn, nhưng câu này đích thị là đang hỏi Lam Hoa
Tên làm vườn có quan hệ gì
Lam Hoa ngẩng vài giây. Thiếu gia hỏi câu này là ý gì?
Tôi luôn chăm sóc tiểu thư mọi lúc, cô ấy chẳng hề qua lại với ai trong biệt thự... À, khi dùng xong bữa sáng cô ấy vào vườn hái hoa. Do mệt mỏi nên súyt chút ngã, là người làm vườn đã kịp thời đến đỡ...
Bàn tay hắn trượt xuống gò má, nghe thấy động tác liền có chút trì trệ
Là hắn hiểu lầm cô rồi?
Cô ra ngoài đi
Vâng
Sau khi cô ấy rời khỏi, hắn bất giác thở dài
Chết tiệt!!!
Rõ ràng khi gặp chuyện, việc đầu tiên hắn luôn làm chính là thẩm tra từng người 1
Đáng ra phải sai người đem tên làm vườn và Lam Hoa đến chất vấn, sau đó mới đi tìm cô hỏi cho ra lẽ
Bạch Dạ Phi Ưng, không phải mày luôn tự tin bản thân không bao giờ để tình cảm lấn át lý trí hay sao1
Bàn tay hắn để lên giường nắm chặt như muốn xé nó thành từng mảnh
Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn phạm lỗi. Cũng là lần đầu hắn cảm thấy day dứt với 1 người nào đó
Cảm giác này khiến toàn thân thật khó chịu
Anh hai...
Giọng nói phía sau nhỏ như tiếng muỗi kêu. Lúc Lam Hoa đi khỏi, cô chậm chạp bước vào
Anh hai lúc nào cũng trong tư thế tự tin, ngẩng cao đầu thẳng lưng. Phong thái hệt như vị vua... mà bây giờ lại khom lưng cúi đầu
Nhìn bóng lưng hắn, cô có chút không tin. Sợ rằng khi mình hỏi hắn có sao không... sẽ làm lòng tự tôn của hắn bị đạp đổ xuống đất
Nhìn người trên giường nói
Cô ấy... sao rồi...
Sự quan tâm của cô chẳng phải rất nực cười hay sao? Đây là kết quả cô muốn thấy, sao bây giờ...
Không! Cô chỉ muốn anh hai đuổi Lạc Y Y đi thật xa mà thôi
Anh hai cô cao ngạo biết bao nhiêu... Làm sao có thể lên giường với người phụ nữ đã phản bội mình?
Bạch Diệp Phi Yến không hề muốn mọi việc đi quá xa so với quỹ đạo ban đầu
Cô cũng chẳng biết là do mình không hiểu anh hai... hay là do anh ấy đã thay đổi?
Em về đi
Hắn nói, bàn tay to kia đang nắm lấy đôi tay nhỏ bé gầy gò áp lên má mình
Em... vậy, em không làm phiền anh nữa. Nhưng mà anh đừng quên cuộc họp cổ đông ngày mai...
Hắn không nói gì, cô cũng chẳng còn lời nào để khuyên, chậm rãi ra ngoài
Trước khi đi còn luyến tiếc xoay đầu vài lần
Không biết đang nhìn anh mình, hay người đang bệnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.