Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 67: Hiểu lầm?




Sáng hôm sau Y Y tỉnh dậy, muốn ngồi dậy chỉ thấy cơ thể đau nhức
Phải rồi... hôm qua hắn trở về... sau đó...sau đó...
Từng mảng hồi ức khủng khiếp tối qua tràn về
Cô càng nhớ đến, bàn tay càng siết chặt cái chăn đang đắp lên người
Y Y bé nhỏ đứng lên, trên người không phải cái áo ngủ cô mặc hôm qua. Nó bị thô bạo lột xuống rồi
Áo sơ mi đang mặc, là ai thay cô cũng chẳng muốn bận tâm
Giờ khắc này chỉ muốn rời khỏi căn phòng ngay lập tức
Nếu còn ở đây, cô sẽ nôn mất
Đi đến cửa, trùng hợp Lam Hoa cũng ở đó cô ấy nhạn chóng đỡ lấy thân thể còn suy yếu của Y Y vừa lo lắng vừa trách móc nói
Em ra đây làm gì?
Lạc Y Y nắm lấy tay Lam Hoa, cô run run nhìn vào cô ấy giọng nói không nén được sự khó chịu
Chị Lam Hoa... em... em rõ ràng đã làm theo lời chị nói... không náo loạn, ngoan ngoãn nghe lời hắn, cố gắng lấy lòng hắn rồi... tại sao... tại sao vẫn đối xử với em như vậy?!!!
Thiếu gia... hiểu lầm em và người làm vườn có tư tình, nên...
Lúc này, cô không còn nhịn được nữa, nước mắt từng giọt từng giọt tuông rơi, hướng đôi mắt bàng hoàng nhìn Lam Hoa. Cơ thể cũng buông bỏ điểm tựa lùi ra sau. Khoé môi sưng đỏ cong lên nụ cười chua chát
Hiểu lầm? Hắn ta hành hạ em như vậy... lý do... chỉ vì hiểu lầm? Haha, nếu sau này nghi ngờ em đem bí mật công ty bán đi... có phải... sẽ giết em để xả hận không?
Y Y... không có đâu...
Em không muốn nghe nữa
Cô đau khổ che đôi tai, dáng vẻ đau khổ tột cùng, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Cả người cô vô lực khụy xuống đất
Em muốn ở 1 mình
Y Y nỉ non cầu xin. Cô quá mệt mỏi rồi, cái lý do mà Lam Hoa đưa ra càng khiến tâm cô như chết lặng. Chẳng còn hơi sức rời khỏi đây nữa
Khắp biệt thự này, có nơi nào khiến tâm cô tịnh? Ở đâu cũng vậy thôi
Lam Hoa nhìn hình bóng nhỏ bé của cô lui dần đến chân giường rồi bất lực ôm lấy thân thể như đang muốn tự bảo vệ chính mình. Trong lòng cô ấy thật sự xót xa
Em nghỉ ngơi chút đi... lát sau chị sẽ đem thức ăn lên
Cửa phòng đóng lại, người bên trong đang làm gì chẳng ai biết được
Có thể cô đang điên cuồng gào khóc
Cũng có khi đang tự hỏi lý do tại sao lại đối xử với cô như vậy
Hoặc, chỉ đang thi mình trong bóng tối mà thôi
Lam Hoa đi vào phòng sách, hắn đứng ở khung cửa sổ nhìn ra ngoài
Cô ấy... sao rồi
Tiểu thư vừa tỉnh dậy, có lẽ vẫn còn kinh sợ
Cô lui ra ngoài đi
Cô ấy nghe lời rời khỏi
Trong căn phòng sang trọng, người đàn ông bất giác thở dài
Con báo trắng đang nằm 1 bên đùa nghịch món đồ chơi yêu thích. Thấy chủ nhân mình ảo não, nó chạy đến tựa cái đầu lớn vào đôi chân dài kia như muốn an ủi
Bạch Dạ Phi Ưng vuốt ve nó vài cái rồi tự lẩm bẩm
Xem ra... tạm thời không nên đến gặp, để tránh kinh động đến cô ấy
Có thể sẽ phải mất cả tuần cô ấy mới bình phục
Suốt ngày hôm đó, Y Y nhốt mình trong phòng, thức ăn cũng không động tới. Lam Hoa lo lắng cả buổi
Nhưng cô không báo với hắn. Nếu như hắn lại tức giận rồi hành hạ Y Y vì em ấy chống đối thì cơ thể nhỏ bé ấy sẽ không chịu được mất
Bạch Dạ Phi Ưng ngồi dưới đại sãnh
Tam tiểu thư đứng cách đó không xa bất an hỏi
Anh... anh gọi em đến có chuyện gì... không?
Nghe nói hôm trước em và Y Y đến trung tâm thương mại đã cố ý làm khó cô ấy
Em không... có...
Vậy giải thích cho anh tại sao cô ấy sau khi trở về biệt thự lại sốt
Bộ dạng như muốn thẩm vấn của hắn làm Bạch Diệp Phi Yến có chút sợ, bàn tay toát mồ hôi. Chẳng biết nên bịa lý do gì để cứu bản thân khỏi án tử
Em...
Xe em ở ngoài cổng, từ nay không cho đặt chân vào đây nữa
Nói xong, 2 nữ vệ sĩ hôm trước xuất hiện lôi cô ra ngoài
Bạch Diệp Phi Yến đứng ngoài cổng nghệch mặt nhìn vào bên trong biệt thự
Gọi mình đến chỉ để đuổi mình đi?
Bạch Dạ Phi Ưng anh quá đáng lắm rồi đó!!!
Cô chỉ tay gào thét

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.