Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 86: Bị thương ở đâu (H)




Chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự, để lại Lạc Y Y 1 mình cô đơn rồi rời đi
Cơ thể cô nhỏ bé, dáng đi liêu xiêu chậm chạp đi vào
Những người có mặt ở nơi đó thấy cô từ trong tay phu nhân thoát ra vẫn còn sống có chút kinh ngạc
Sao có thể như vậy chứ
Cả người cô không còn sức chống đỡ súyt nữa đã té xuống đất, cũng may Lam Hoa chạy đến ôm lấy
Đưa cô lên lầu, Lam Hoa sốt ruột hỏi
Có bị làm sao không? bị thương ở đâu mau nói cho tôi biết
Không sao, tôi vẫn ổn
Y Y trả lời
Trước khi về, Bạch phu nhân đã dặn dò phải cố gắng tỏ ra kinh sợ hết mức có thể
Nhưng cô chẳng cần diễn làm gì, cái màn kề dao lên cổ đã ám ảnh cô từ trên xe đến bây giờ. Tay và chân đều run lẩy bẩy, ngay cả trái tim cũng muốn chui ra ngoài
Tôi đi lấy nước ấm cho cô
Lam Hoa chạy đi, sau khi uống vào thấy Y Y có vẻ đã bình tĩnh hơn cô ấy mới yên tâm đi làm tiếp công việc còn dang dở
Lạc Y Y áy náy trong lòng
Lam Hoa, thật sự xin lỗi, nhưng chuyện ở trên xe thật sự không thể nói với cô được, bây giờ chưa phải lúc
Sau này sẽ tạ lỗi sau
Cô cầm ly nước trên tay, trong lòng vẫn còn run sợ
Chuyện hôm nay cứ như giấc mơ vậy, nếu có sự giúp sức của phu nhân
Việc cô rời khỏi nơi này chỉ là việc sớm muộn
Không cần đợi đến 2 năm, phí hoài thời gian chôn chân ở đây nịnh bợ lấy lòng kẻ mà mình căm ghét
Lại uống thêm 1 ngụm nước ấm để thả lỏng tâm trạng. Cửa phòng đột nhiên mở ra
Chỉ thấy hắn, gương mặt không rõ đang suy nghĩ gì chầm chậm đi về phía cô
Hắn sẽ không tức giận chứ?
Bạch Dạ Phi Ưng đã cho người tìm kiếm khắp nơi, những căn biệt thự, khách sạn của mẹ ở thành phố đều không tìm thấy. Tìm chiếc xe bà hay dùng thì mới biết bà đã thay biển số từ lâu
Đang lúc không biết có xảy ra vấn đề gì xấu thì quản gia gọi điện báo cô đã trở về
Hắn đang trên đường tìm kiếm lập tức trở về
Nhìn thấy dáng vẻ run rẩy sợ sệt đang ngồi trên giường, hắn đi đến
Tôi gọi điện sao lại không nghe máy?
Điện thoại... hết pin nên tôi để nó trong phòng
Hắn xông đến, đem ly nước cô đang cầm ném đi
Tiếng thủy tinh rơi xuống sàn mang theo âm thanh chói tai. Cô sợ hắn đánh mình, liền vô lực nhắm mắt đón chờ
Bạch Dạ Phi Ưng trong phút chốc không nén được sự đau xót. Chắc đã bị doạ sợ, có lẽ không nên hỏi thêm bất cứ điều gì
Hắn ngồi lên giường tiếp đó gắt gao ôm lấy thân thể cô vào trong lòng
Lạc Y Y đang đợi hắn trút cơn giận lên người mình, nhưng sau đó liền thấy cơ thể bị ác ma bọc kín
1 tay xoa đầu, 1 tay vỗ lưng giúp cô trấn an
Hắn... hắn đang làm gì đây? An ủi... sao?
Bị ôm chặt cho nên không thấy được gương mặt hắn hiện giờ trông như thế nào, chỉ nghe hắn hỏi
Có bị thương ở đâu không
Y Y lắc đầu, nhỏ giọng
Không có
Hắn nghe xong lập tức đè cô xuống giường chôn đầu vào cổ cô, lúc Y Y đờ người liền cảm thấy cái cổ mình rất nhột cộng thêm tiếng nói hắn phát ra
Lời em nói không thể tin hết được, tôi phải đích thân kiểm tra
Nói xong, hắn cởi từng cái cúc áo trên người cô xuống. Váy cũng nhanh chóng được kéo xuống rồi ném đi
Trên người giờ đây chỉ còn lại nội y màu kem sữa, bọc lấy nơi đẫy đà
Cô xấu hổ lấy tay che lại, nhưng hắn rất nhanh đã thay vào tay của chính mình
Bàn tay to bao bọc vùng đồi núi, cách 1 lớp áo cô có thể cảm nhận được nhiệt độ đôi tay hắn nóng hổi
Bạch Dạ Phi Ưng cố ý hỏi
Nơi này có bị thương không?
Lạc Y Y lắc đầu. Gương mặt đỏ gắt xoay đi nơi khác xấu hổ nhắm đôi mắt to tròn
Hắn lại nói thêm
Không được, phải kiểm tra thật kỹ. Lỡ đầu em bị uy hiếp mà nói dối thì tôi sẽ trừng phạt em
Nói xong, hắn luồng tay ra phía sau lưng tìm kiếm lưu loát giải thoát 2 quả đào đang bị khối vải dày kia bọc kín
Dần dần tiến đến gần hơn xoa nắn nơi đó
Xem ra nơi này vẫn ổn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.