Chu Tuyết

Chương 4:




18.
Mang thai chín tháng, ta sinh được một bé gái. Đối với ta, dù là con trai hay con gái thì đứa bé ấy cũng chính là người duy nhất trên đời chảy chung dòng máu với ta. Tốt thật, ta không còn lẻ loi một mình nữa rồi.
Bích Liên - nha đầu thiếp thân của ta nói với ta rằng, vương gia chỉ nhìn con bé một cái là đi ngay. Em ấy lo lắm: "Tiểu thư, có khi nào vương gia không thích tiểu quận chúa không!"
"Không đâu."
Mà, sinh cũng sinh rồi, dù ngài ấy không thích thì cũng vứt bỏ được chắc? Khi ta còn mang thai, ngài ấy cũng chỉ dặn dò ta đôi câu, đại loại như nhớ ăn uống cẩn thận mà thôi. Ta cũng suy nghĩ. Nhưng thời gian ở bên ngài quá ít, ta không đoán nổi ngài mong chờ đứa bé này là trai hay gái nữa.
Nếu là người khác chắc hẳn đều mong đón một bé trai đầu lòng. Cũng không hẳn là do trọng nam khinh nữ, mà vì đây là hoàng gia, con trai sẽ được coi trọng hơn con gái.
Đến ngày tẩy tam (theo tục lệ cũ, trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba thì tắm), Lệ vương đến nói với ta về chuyện đặt tên cho con, tên độc một từ "Dao" [1]
[1] 瑶: Dao: Ngọc dao. Một thứ ngọc đẹp, cũng dùng để tỉ dụ các vật quý báu. Như khen văn tự người rằng hay rằng tốt thì gọi là dao chương 瑤章.
Tên như vậy cũng khá hay, nhưng ta vẫn khá lo lắng. Vì đặt tên rồi thì tất nhiên phải ghi vào ngọc điệp [2]. Nuôi con không phải là chuyện dễ. Hầu hết đều đợi lớn một chút mới đặt tên, ngay cả hoàng gia cũng không phải ngoại lệ.
[2] Ngọc điệp: Các dòng dõi vua quan gọi gia phả của vương triều mình, hay gia tộc mình, bằng từ ngữ trân trọng như Ngọc phả, Ngọc điệp… (Ngọc điệp 玉 牒: Gia phả dòng tộc cao quý).
Từ đó trở đi, ta gọi con bé là Dao Dao. Nhìn con lớn lên mỗi ngày, trắng trẻo mập mạp đáng yêu vô cùng.
19.
Từ ngày có Dao Dao, cảm giác cuộc sống thoải mái hơn nhiều.
Ngày Dao Dao tròn 6 tháng tuổi, Bích Liên e dè hỏi ta, liệu ta có nghĩ vương gia không thích Dao Dao không.
Ta cũng ngẫm nghĩ, hình như thật vậy. Đến nay ngài vẫn chưa ôm con bé vào lòng bao giờ, cũng chưa chơi đùa với con, thậm chí vì ta cần nghỉ ngơi cho hồi lại người, nên dạo này ngài cũng không hay đến.
Có khi nào ngài không thích trẻ con? Nhưng cũng không đúng lắm. Đồ ăn đồ mặc của Dao Dao đều là đồ tốt nhất, không ít thứ là do ngài phái người lấy từ kho riêng ra.
Ta nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi. Thôi vậy, dù sao tính đến giờ Dao Dao vẫn là mống con duy nhất của ngài. Dù cho ngài không thích thì cũng làm gì được, ngài ấy cũng đâu thích trẻ con nhà người ta. E là trời sinh tính đã vậy rồi, hà cớ phải cưỡng cầu.
20.
Dao Dao được 8 tháng tuổi, Mộ Hòa thành thân. Ta tặng cho muội ấy không ít món. Hôm ấy ta lại nhà, trông thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt mỗi người, tất cả đều thật tâm chúc mừng Mộ Hòa. Khi ta thành thân, mặc dù mọi người cũng cười, nhưng không được vui vẻ như thế, có lẽ vì thấy lo nhiều hơn thấy mừng.
Hôn lễ náo nhiệt lắm. Dù không long trọng như hôn lễ của ta năm đó, nhưng có thể nhận ra hôn lễ được tổ chức rất tỉ mỉ, cẩn thận. Mẫu thân nói người tự tay thêu giá y cho Mộ Hòa, thảo nào lại rực rỡ đến vậy.
Hi vọng cuộc sống sau này của muội ấy sẽ thật rực rỡ. Đây có lẽ cũng là niềm hi vọng của tất cả mọi người.
21.
Bận cả ngày trời, khi về đến phủ ta thấy hơi mệt, định chợp mắt một lúc thì lại nghe tiếng Bích Liên gọi, như thể có chuyện gì khủng khiếp lắm. Đến khi ta ra mới thấy hóa ra là Dao Dao.
Không biết sao, đúng lúc Dao Dao đang ngồi chơi thì vương gia lại đi qua. Bình thường Dao Dao không hay gặp ngài. Nhưng con bé hay nghịch lại không biết sợ nên đã bò nhanh lại bám lấy vạt áo của vương gia để đứng lên.
Dao Dao mới biết đứng nên vẫn chưa vững. Bích Liên nói, vương gia gọi người bế Dao Dao đi, nhưng Dao Dao không chịu. Bà vú và đám nha hoàn cũng không dám lại. Trong chốc lát tất cả đều bất động. Dao Dao xòe tay định bám lên trên, đòi vương gia bế.
Hình như lúc thấy ta đến, vương gia khẽ thở hắt ra. Ngài ra hiệu cho ta bế con bé đi. Ta lại bế con bé nhưng con bé không chịu buông ra. Không biết cái tính giống ai!
"Vương gia cố gắng vậy, bế con một lát đi." Ta nói.
Một lúc lâu sau, ta mới thấy vương gia nói nhỏ: "Bổn vương làm gì biết bế trẻ con."
Ta cho người hầu lui hết xuống, tránh làm ngài mất mặt, rồi chỉ cho ngài cách bế trẻ. Không ngờ mặc dù ngài ấy cũng biết ý nhẹ tay nhưng động tác thì cứng ngắc. Dao Dao thấy hay hay, lại bắt đầu nhao nhao lên. Ta thấy mặt vương gia biến sắc, hình như sợ quá nên tái cả mặt.
Bỗng nhiên một dòng suy nghĩ chạy ngang qua đầu ta. Không phải ngài ấy không thích Dao Dao mà là ngài không dám chạm vào con bé.
Ta chỉ đành kiên nhẫn bảo ngài. Dù gì Dao Dao cũng 8 tháng tuổi rồi, dễ bế hơn hồi mới sinh nhiều. Trẻ con mới sinh chỉ bé xíu xiu, lắm lúc ta cũng hơi lo.
Đợi đến khi Dao Dao chơi mệt rồi, được bế ra chỗ khác, vương gia mới nói mục đích ngài đến đây. Ra là giờ đang lúc trời thu mát mẻ nên định đưa ta và Dao Dao đến điền trang chơi.
Nghe cũng vui đấy, nhưng ta vẫn nghĩ hẳn là vì Dao Dao. Nếu không sao năm ngoái không đi? Kể cả năm ngoái ta không tiện đi lắm nhưng còn năm kia thì sao? Nói thẳng ra là ta không xứng mà.
22.
Điền trang đúng là nhiều trò vui. Ở đây nuôi không ít những loài thú nhỏ. Dao Dao chưa thấy bao giờ, hôm nào cũng đòi người dẫn đi xem.
Con bé thích nhất là thỏ trắng, nhưng ta không dám để con bé vào chơi. Chưa nói đến có sạch hay không, Dao Dao còn nhỏ quá, da thịt mỏng manh, lỡ con thỏ cắn con bé thì làm sao.
Nhưng điều kì lạ nhất phải kể đến vương gia, ngài ấy cũng đi cùng, trông còn có vẻ khá rảnh rỗi. Ngày nào ta cũng gặp ngài. Càng ngày ngài bế Dao Dao càng quen tay. Có lẽ là do vì là cha và con mà nên Dao Dao rất thích quấn lấy ngài.
Nhưng không yên bình được bao lâu. Chỉ khoảng nửa tháng sau, chúng ta nhận được tin hoàng đế phế thái tử, còn giam giữ Bình vương.
Thái tử là con trai cả của hoàng hậu và hoàng thượng, từ nhỏ đã mang danh trữ quân, được bồi dưỡng vô cùng cẩn thận. Còn Bình vương là con trai thứ hai của hoàng thượng, giỏi Văn, được xếp hàng đầu trong giới văn nhân. Đột nhiên xử lý cả hai vị, e là đã xảy ra chuyện không nhỏ.
Sau khi nhận được tin, vương gia quay về ngay lập tức, không quên dặn hai mẹ con ta cứ ở lại điền trang.
Dao Dao vẫn vậy, ngày nào cũng hớn hở đi chơi. Nhưng lòng ta không yên nổi, lúc nào cũng phập phồng lo sợ. Nghe nói đã tống mấy nhà vào tù. Mà bây giờ vẫn còn được coi là yên ả. Ta chẳng phải người có chí hướng làm công to việc lớn gì, ta chỉ quan tâm đến những người quan trọng với mình. Chỉ cần Ninh Quốc phủ và vương phủ không bị liên lụy là được rồi, những chuyện khác ta không quan tâm.
23.
Bây giờ Dao Dao đi đứng đã cứng cáp, cũng nói được liền hai ba từ một lúc.
Mẫu thân bảo ta xem xem thế nào rồi sinh thêm một đứa nữa. Con trai là tốt nhất. Nhưng mà, việc sinh con này đâu phải chỉ do ta.
May mà bây giờ, vương gia rất cưng chiều Dao Dao. Nhưng không nghĩ đến, có hai tú nữ trong hội tuyển tú năm nay được đưa đến phủ.
Hai nàng ấy nhà đều làm quan, nhưng chức quan không cao, cũng không phải là ở kinh thành. Có lẽ bởi lí do ấy mà được sắp xếp vào phủ dưới thân phận thị thiếp. Tính nết thì phải cần thời gian mới đánh giá được. Còn dung mạo tương đối thanh tú, mặc dù cũng chưa đến mức được gọi là mỹ nhân, nhưng cũng là hương thơm cỏ lạ.
Sống với nhau cũng không nên khắt khe quá. Ta sắp xếp cho hai nàng ở gần nhau, cũng bởi nghĩ rằng cả hai cùng đợt tuyển chọn, có lẽ ở cùng nhau sẽ dễ quen hơn. Ta nói lại chuyện ấy cho vương gia, ngài ấy chẳng khác gì mọi khi, chỉ nói ta biết rồi.
Ai dè đến nửa tháng trời ngài cũng không đến phòng hai nàng ấy. Ta thấy không ổn thỏa lắm. Đêm 15 vương gia đến phòng, ta khéo nhắc ngài lần nữa. Ngài nhìn ta, hình như có ý trách ta lo chuyện bao đồng.
Không biết có phải vì lời ta nói không mà đêm 16, ta nghe hạ nhân nói vương gia đã qua đó rồi. Bích Liên không hiểu sao ta lại đẩy ngài đến vòng tay nữ nhân khác.
Thực ra, có gì khó hiểu sao? Nam nhân nào mà chẳng có tiểu thiếp. Tình cảm giữa phụ thân và mẫu thân mặn nồng vậy nhưng phụ thân vẫn nạp thiếp đó thôi. Nếu không cũng chẳng xảy ra chuyện tráo đổi thân phận ta và Mộ Hòa. Ta và vương gia còn chẳng phải tâm đầu ý hợp, hà cớ phải đòi độc sủng. Ngài đến đây chẳng qua cũng chỉ vì ta là chính thê.
Nhưng ta không ngờ, vương gia chỉ đến đó một lát, đúng ra là vừa vào phòng là ra luôn. Cho người đi nghe ngóng mới biết, vương gia đến phòng Ngô thị, nhưng đúng lúc ấy Ngô thị đang xông hương. Vương gia không quen nên bỏ đi luôn.
Nghe chuyện mà ta dở khóc dở cười. Ta thích mùi hương trái cây nên trong phòng không hay xông hương mà thường để ít hoa quả theo mùa. Ta cũng không biết sở thích của vương gia thế nào.
Không ngờ, Ngô thị lại làm đúng điều vương gia ghét.
Vốn cho rằng dù ngài ấy có không thích, nhưng cũng phải đến phòng Vương thị lấy một lần. Nhưng ngài không đi. Mãi đến khi ngài đến phòng ta, ta nhắc ngài một câu, ngài bất mãn, nói: "Bốn vương bảo nàng quản lí sự vụ trong phủ chứ không phải là cả ngày cứ nhăm nhăm vào bổn vương."
Thôi, ngài vui là được. Dù sao ta cũng làm đúng bổn phận của mình rồi. Thực ra, như vậy cũng tốt, đỡ phải san sẻ ân sủng của ta và Dao Dao với ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.