1.
Vương phi của bổn vương là do chính bổn vương chọn. Ngoài phụ hoàng ra, những người khác đều nghĩ rằng do phụ hoàng sốt ruột nên đã tự quyết định.
Lần đầu tiên ta gặp tam tiểu thư Triệu thị là vào ngày ta khải hoàn hồi kinh. Cũng như bao cô nương khác, nàng ngồi trên lầu Trạng Nguyên, tựa vào cửa sổ trông xuống. Đến bây giờ bổn vương vẫn nhớ, hôm ấy nàng mặc áo vàng nhạt làm cho khuôn trăng vốn đã trắng ngần lại càng thêm thanh nhã; tóc mây dùng trâm cài, những lọn tóc mai hơi xõa xuống.
Khi ấy bổn vương không biết nàng là cô nương nhà ai, chỉ cảm thấy nàng rất khác biệt, không phải vì tư sắc, mà là vì thần sắc tỏa ra từ đôi mắt nàng. Cô nương độ 15, 16 hầu như không ai điềm tĩnh như nàng, sóng nước lặng yên trong đôi mắt trong. [1]
Lần thứ hai là khi phụ hoàng triệu bổn vương vào cung. Người bày ra rất nhiều bức họa chân dung các cô nương, bảo ta chọn lấy một vương phi. Bức họa nàng ấy cũng có ở đó. Lúc ấy bổn vương mới biết, nàng là tam tiểu thư phủ Ninh Quốc.
[1] Sóng nước lặng yên: Hán Việt "ba lan bất kinh" là từ trong tác phẩm "Lạc Dương lâu ký". Lầu Nhạc Dương (Hán-Việt: Nhạc Dương lâu (岳陽樓)) là một tòa lầu tháp ở Trung Quốc. Tháp này nằm ở Nhạc Dương và là một trong Tứ đại danh lâu của Trung Quốc. Lầu Nhạc Dương đã trở nên nổi tiếng qua bài ký "Nhạc Dương lâu ký" (岳陽樓記) của Phạm Trọng Yêm. Nó nổi tiếng vì lý tưởng chính trị mà ông thể hiện ở phần cuối trong câu "先天下之憂而憂,後天下之樂而樂" (tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc - lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ).
2.
Thực ra, bổn vương không hiểu vì sao đến tuổi là phải cưới vợ sinh con. Lẽ nào ở một mình thì bổn vương không sống nổi sao? Phụ hoàng nói, trong phủ cần có nữ chủ nhân quản lý mọi chuyện. Nhưng rõ ràng những chuyện như thế quản gia cũng làm được.
Hơn nữa, tìm vương phi thực sự rất là rắc rối. Không phải bổn vương chưa từng có vị hôn thê. Vị hôn thê đầu tiên rất hợp ý phụ hoàng, tréo ngoe thay, ta còn chưa gặp thì đã qua đời vì bạo bệnh. Từ đó, bỗng dưng bổn vương ẵm được ngay cái danh khắc vợ.
Vị hôn thê thứ hai cũng là do phụ hoàng chọn, bảo là bát tự cực hợp với bổn vương. Vào đêm thành thân, bổn vương phát hiện cô ta tư thông với thái tử. Đúng là bổn vương không quan tâm đến nữ nhân lắm, nhưng ta cũng đâu muốn rước cho mình một cái mũ xanh (bị cắm sừng). Nếu như đã gả vào phủ rồi mà vẫn còn dây dưa với nam nhân khác, vậy chính là tự tìm cho mình con đường chết.
Kết quả thì hay rồi. Không lâu sau, không chỉ cái danh khắc vợ đã nổi càng thêm nổi, mà bổn vương lại rước được thêm cái danh sát tinh. Bổn vương dẫn binh đánh trận, sao lại chẳng giết người, giết mấy người thì sao, còn không phải vì bảo vệ giang sơn xã tắc sao.
3.
Cho nên, nhìn cả một vườn bức họa, bổn vương gắng gượng chọn tam tiểu thư Triệu thị. Hi vọng nàng là người thông minh.
Phụ hoàng gật đầu, nói gì mà Ninh Quốc phủ gia phong thanh liêm, là lựa chọn phù hợp. Những bức họa đã được mang đến trước mặt phụ hoàng, có bức nào là họa kẻ phá gia chi tử sao!?
May mà, hôn sự lần này không xảy ra vấn đề gì. Vương phi rất am hiểu lễ nghi.
Bổn vương cũng cảm thấy hài lòng. Xem ra, thê tử là phải tự mình chọn mới được.
Ta bèn lệnh cho quản gia quan sát nàng vài hôm, nếu không thấy có vấn đề gì, bổn vương sẽ giao hết quyền quản lý sự vụ trong phủ cho nàng. Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm mà. Chỉ cần nàng thành thật, bổn vương cũng không nề hà gì trong nhà có thêm một người phụ nữ.
Dù sao, thời gian bổn vương ở phủ cũng không nhiều. Nhưng, không lâu sau quản gia đến tìm bổn vương, ngập ngà ngập ngừng hỏi bổn vương có phải là "không thể" hay không, nếu không sao lại không đến chỗ vương phi?
Bổn vương muốn ngủ một mình cũng sai sao?
Thôi vậy, thế cứ mùng một hoặc đến rằm thì qua phòng nàng vậy. May mà vương phi cũng khá ưng thuận. Nghe nói nàng thường hay mời mẫu thân và nghĩa muội đến chơi, không sao, cũng không phải mấy tên trai lạ.
4.
Nàng có thai rồi, tốt quá.
Gần đây xảy ra một số việc khiến bổn vương nghĩ rằng nam nhân đúng là nên xây dựng sự nghiệp. Cho nên, bổn vương dự định sẽ tham gia vào cuộc đua giành quyền lực, nhỡ đâu thành công thì sao?
Bụng vương phi ngày càng to lên. Có đôi khi, bổn vương nghi ngờ không biết cái bụng ấy liệu có chịu nổi không? Bổn vương thấy sờ sợ.
Thời gian thấm thoắt, nàng hạ sinh rồi, là một bé gái. Bổn vương nhòm thử, mặc dù không xinh lắm, nhưng dẫu sao cũng là con mình, vẫn được. Bé con nhỏ xíu, mỏng mảnh, như thể chạm cái là hư vậy.
Thế thôi, bổn vương vẫn nên trốn tạm đi đã, đợi bé con lớn rồi chơi cùng sau. Ta phân phó người hầu rằng tất cả đồ dùng của bé con phải là thứ tốt nhất. Dù gì bổn vương cũng có tiền mà. Bổn vương phải đắn đo mãi mới chọn được tên cho bé con, cuối cùng chọn một chữ "Dao". Bổn vương tự nhận là khá đẹp.
5.
Đại ca, nhị ca thực ngu ngốc. Vừa mới đặt bẫy, họ đã sập ngay. Hôm ấy, bổn vương định đến tìm vương phi, bảo nàng dẫn Dao Dao đến điền trang tạm trú một thời gian. Ai ngờ vừa đẩy cửa vào gặp ngay Dao Dao đang bò ngay đấy.
Bây giờ bé con lớn hơn một chút rồi, cực kì đáng yêu, trông có vẻ cứng cáp hơn nhiều. Tay con bé nhanh nhẹn lắm bám ngay vào vạt áo bổn vương, thế mà bé con đã đứng lên được rồi đấy, dù còn chưa vững lắm. Giỏi quá giỏi quá! Nhưng bổn vương vẫn gọi nhũ mẫu đến bế bé con đi. Trẻ con lớn chừng này nhìn vẫn không đủ vững vàng lắm, lỡ như làm bé con ngã phải làm sao.
Nhưng mà con bé lại không thích vậy, không chịu để nhũ mẫu bế. Sợ quá, bổn vương không dám nhúc nhích. Cho đến khi vương phi xuất hiện, ra hiệu cho người hầu lui xuống, mới chỉ cho bổn vương biết cách bế trẻ. Cũng hơi mất mặt, nhưng được bế Dao Dao thơm tho, mềm mại cũng thích thật.
Từ ngày hôm ấy trở đi, bổn vương thân với Dao Dao hơn nhiều. Con bé cũng rất thích bổn vương. Sinh thời, mẫu phi cũng thích bổn vương như vậy. Hơi thấy nhớ mẫu phi.
6.
Bên tuyển tú đưa hai tú nữ đến. Không biết vương phi có bình thường hay không mà suốt ngày giục bổn vương đến xem sao. Nữ nhân có gì mà xem, chẳng qua cũng có hai con mắt, một cái mũi thôi mà. Không có hứng.
Giục cả nửa tháng vẫn không chịu ngừng, thôi đành nể mặt nàng vậy. Kết quả, có quỷ mới biết phòng của hai người kia dùng cái thứ mùi gì, khó ngửi quá.
7.
Không lâu sau, biên ải rục rịch. Bổn vương chịu quá đủ cái bầu không khí bức bối chốn kinh thành này rồi, phải đi cho thanh tịnh lại thôi, và kéo thêm mấy huynh đệ nữa ngã ngựa.
Còn về việc tại sao lại quên không nói cho vương phi là bởi vì nhất thời bổn vương không nghĩ ra. Nhưng có biết, nàng có thể làm được gì? Không biết nàng nghe được ở đâu. Nàng không chỉ chuẩn bị một đống đồ mà còn tặng ta một cái bùa bình an.
Bùa thì có tác dụng gì, thà đem thêm ít thuốc còn hơn. Thôi vậy, miễn nàng không khóc sướt mướt gì mà bổn vương đi rồi không biết trở về được không, bổn vương miễn cưỡng nhận vậy.
Không lâu sau, nàng gửi thư đến báo mình có thai rồi. Đúng là hỉ sự. Hi vọng là con trai. Sau này ai dám bắt nạt Dao Dao, thằng bé còn đánh lại được.
Còn về thị thiếp, cho đi cầu phúc vậy, phòng trước lỡ lại lén lút giở trò gì. Vương phi có thai thân thể mệt nhọc, tránh để nàng mệt quá lại không quan tâm được đến Dao Dao.
8.
Chớp mắt đã qua vài năm. Đến khi bổn vương về các con cũng lớn rồi. Dao Dao mặc dù lớn hơn trước nhiều, nhưng vẫn hay nhốn nháo, cũng không sợ người lạ. Còn Xấu Xỉ thì ngược lại, nấp phía sau vương phi. Bổn vương không so đo với trẻ con vậy.
Con gái mà, nên sống thật vui vẻ chứ, học nữ hồng nữ đức gì, Dao Dao mới được mấy tuổi đầu? Nói gì thì nói, có bổn vương ở đây, con bé lại không lấy được chồng sao? Vương phi hay lo lắm nghĩ nhiều. Kể cả sau này con bé không muốn lấy chồng, bổn vương sẽ nuôi con bé cả đời, ai dám nói gì?
Còn Xấu Xí ấy, phải cho rèn luyện nhiều, chẳng cầu văn võ đều nổi danh thiên hạ, nhưng ít nhất cũng phải am tường ở mức độ nào đó. Cho nên, mượn danh nghĩa là phải dạy bảo con cái, bổn vương yên ổn làm một vương gia an nhàn.
Phụ hoàng tuổi tác đã cao, lúc nào cũng e sợ kẻ khác chăm chăm long ỷ của mình. Bổn vương vẫn nên an phận, chuyện khác phải làm trong âm thầm, còn ngoài mặt phải chứng tỏ bổn vương mới chính là người trong sạch, không tranh không giành nhất.
Nhưng, lại có kẻ dám truyền tin tức trong phủ ra bên ngoài. Nữ nhân quả nhiên không phải thứ gì tốt đẹp, không bao gồm Dao Dao và mẫu phi, vương phi cũng được coi là tốt đi.
9.
Càng ngày phụ hoàng càng không minh mẫn. Bổn vương đã thể hiện rõ lập trường của mình, không màng danh lợi, nhưng người vẫn còn muốn đưa Dao Dao vào cung. Xem ra, hoàng vị này đến lúc phải đổi chủ rồi. Tốc chiến tốc thắng, trước lúc phụ hoàng nhắm mắt vẫn phải cho người xem một màn phụ tử tương tàn.
Bổn vương cuối cùng cũng đăng cơ, từ nay về sau xưng trẫm.
10.
Làm hoàng đế khá thoải mái, nhưng không ngờ còn có kẻ muốn chỉ đạo trẫm, cũng không tự nhìn mình xem có xứng hay không. Trẫm không buồn để ý. Chúng lại bắt đầu gây rắc rối từ chỗ hoàng hậu. Còn tự ảo tưởng biên ra câu chuyện thật giả về thân phận tiểu thư Ninh Quốc phủ, đúng là có tố chất viết thoại bản.
Tránh để hoàng hậu biết rồi lại lo nghĩ, trẫm bèn bảo Dao Dao đến bầu bạn với nàng. Dao Dao cũng lớn hơn rồi, có một số quy tắc cũng nên học. Trâm lại không nỡ bắt con bé vào khuôn khổ, thôi vậy để hoàng hậu đóng vai ác đi!
Tuy nhiên, không biết vì sao hoàng hậu vẫn biết chuyện, còn cố tình đến hỏi trẫm. Trẫm cũng chỉ định nói mấy câu trấn an nàng. Nhưng nhìn sắc mặt nàng, hình như chuyện này đúng là sự thật.
Phu thê bao năm, dù không chung sống với nhau nhiều, nhưng trẫm vẫn có thể nhìn ra được lời thật lời giả. Đang định nói Ninh Quốc phủ gan to tày trời, nhưng thấy nàng vô cùng sợ hãi, lời nói cứ thế nghẹn lại cổ họng, không thể thốt ra. Trẫm chỉ bảo nàng về đi, đừng tin những lời đồn đại nhảm nhí ấy.
Dẫu sao, nàng cũng là thê tử do chính trẫm chọn, là mẫu thân của con trẫm, bao năm nay nàng đều làm tròn bổn phận thê tử, đúng như mong muốn của trẫm. Vậy là được rồi.
Hơn nữa, nếu như truy xét đến cùng, vậy Dao Dao và Xấu Xí sẽ tính sao? Mấy lão đại thần nhiều chuyện kia lại ép trẫm lấy người phụ nữ khác, thế còn phiền hơn. Ninh Quốc phủ cũng không dại, vẫn luôn khẳng định rằng những lời kia chỉ là lời xằng bậy.
Triều đình của trẫm cần các quần thần, nhưng là những người chịu được khổ, làm được việc chứ không phải là mấy kẻ nhiều chuyện hay gây rắc rối. Không nghe thì để người khác làm, lẽ nào trẫm thiếu người sao?
11.
Từ khi trẫm cho dừng tuyển tú, đám cung nữ bắt đầu giở các thủ đoạn. Trẫm đi được một bước mà gặp đến bốn năm người diễn trò, có ca hát, có nhảy múa, quá đáng nhất là có người dám giả vờ ngã vào lòng trẫm. Đúng là ăn gan hùm!
Cố được mấy ngày là trẫm không thể chịu nổi nữa, chỉ đành nhờ hoàng hậu ra tay. Khi còn nhỏ, trẫm nhớ phi tần của phụ hoàng người nào người nấy đều dốc sức tranh sủng. Nhưng hoàng hậu hay lắm, nàng vô cùng bao dung.
Nhưng mà, phải công nhận nàng ấy xử lý mọi việc rất chu đáo. Sau khi nàng mạnh tay xử lý hết đám cung nữ kia, trẫm đi đường không gặp phải cảnh bị nhảy bổ vào người nữa. Không uổng công trẫm vì nàng mà cách chức mấy tên đại thần, tránh sau này lại tung tin đồn về thân thế của nàng, khiến nàng lo nghĩ.