Chú

Chương 22:




Chú đứng dưới nhà gọi điện cho thanh niên, nhưng cậu không nhận.
Mục đích hắn đến là để nói cho rõ ràng. Hắn cũng không muốn ngẫm xem liệu quan hệ giữa hai người có cần cái nói rõ ràng kia không.
Nếu như thanh niên nói với hắn, chúng ta chẳng qua chỉ là bạn tình thôi, sao phải thật sự chia tay chứ, vậy hắn cũng không có mặt mũi để tiếp tục hỏi nữa.
Chú nghĩ có lẽ thái độ đêm đó đã làm tổn thương thanh niên, nên cậu mới có quyết định này.
Nhưng đã duy trì quan hệ với một người đến gần một năm trời, dù là quan hệ xác thịt đi chăng nữa thì đột ngột cắt đứt như vậy cũng sẽ khiến người ta bất ổn.
Nếu như thanh niên hi vọng có những thứ khác, hoặc là tiến sâu thêm một bước, cũng không phải không thể, nhưng không nên dùng phương pháp như thế này.
Những điều này là suy nghĩ của chú trước khi tìm đến thanh niên.
Nhưng tất cả những giả thiết này đều bị lật đổ vào giây phút nghe thấy thanh niên đã sớm có một cô bạn gái.
Hắn dự định cho đi tất cả, nhưng hoá ra thanh niên lại không muốn.
Chú nhìn điện thoại lần nữa bị từ chối, lúng túng vô cùng. Hắn không hiểu tại sao mình lại ở đây, để chuốc nhục nhã ư?
Tiếng xe máy vang lên từ xa lại gần, thân xe sượt qua người chú.
Chú không nhúc nhích, thậm chí sắc mặt cũng không đổi. Hắn nhìn, rõ ràng chủ xe đang khiêu khích sượt qua người mình.
Nhìn người kia lấy mũ bảo hiểm xuống, tóc ngắn, là một cô gái.
Cô gái đó tiêu sái dừng xe đi về phía hắn, đánh giá từ trên xuống dưới: “Tần Túc?”
Chú gật đầu: “Cháu là?” Trong lòng hắn đã có suy đoán, nhưng không hề nghĩ cô gái này lại biết mình.
Bạn gái cười cười, trên thực tế đã nhìn toàn thân chú một lần, còn cho điểm tối đa. Đúng là một người gợi cảm, không trách thanh niên lại hãm sâu như vậy.
Nếu cô không phải là les, không chừng còn muốn ấy với chú một lần.
Chú thấy bạn gái không có ý muốn giới thiệu, bèn nói: “Cháu là bạn gái Tiểu Khâm nhỉ.”
Bạn gái nháy mắt mấy cái, không trả lời mà nói: “Hiện giờ anh ấy không tiện gặp chú.”
Sắc mặt chú dần lạnh xuống: “Có gì không tiện, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không tiện nhận à?”
Bạn gái khoanh tay: “Người sống trên đời này có nhiều chuyện không tiện lắm, đâu phải mọi chuyện đều như ý được.”
Giống như cảm nhận được mùi thuốc súng trong giọng nói của cô, chú đột nhiên nhíu mày, nói: “Cháu biết tôi là ai.”
Bạn gái: “Tất nhiên cháu biết chú là ai rồi.”
Chú: “Không đúng, là cháu biết tôi không chỉ là chú của em ấy.”
Trong lòng bạn gái like một cái cho sự nhạy cảm của chú, sau đó cô nhún nhún vai: “Cháu không để ý đâu, anh ấy thích cháu, cháu cũng thích ảnh là được.”
Chú cũng không tin lắm: “Không ai có thể không để ý chuyện như vậy.”
Bạn gái không nhịn được: “Anh ấy khóc lóc cầu xin cháu trở về, cháu miễn cưỡng đồng ý, chỉ cần anh ấy cắt đứt với chú. Kết quả không phải đã rất rõ ràng à, hiện giờ anh ấy đang ở nhà cháu, mà chú…” Cô chỉ vào ngực chú: “Chỉ có thể tìm đến dưới nhà cháu, cầu xin cháu cho mình gặp anh ấy một lần.”
Chú bị hai chữ cầu xin kích thích. Hắn đẩy tay bạn gái ra, lùi về sau vài bước: “Tôi nghĩ cháu hiểu lầm rồi, tôi không cần cầu xin.”
Hắn qua người muốn đến chỗ xe, lại bị bạn gái gọi, cô bảo: “Tiểu Khâm rất sợ chú, anh ấy muốn ở cùng cháu. Mà cháu có thể tha thứ cho anh ấy là vì cháu đã biết tất cả mọi chuyện rồi. Anh ấy nói mình có vài bức ảnh trong tay chú, anh ấy không thể xác định được chú sẽ lấy ảnh đó làm cái gì.”
Cô thấy bóng lưng cứng đờ của người đàn ông, lòng cũng rất khẩn trương, sợ mình chữa lợn lành thành lợn què.
Dù sao cái này cũng chỉ là giả thuyết của bạn gái, cô đã gánh tội rồi, còn mở miệng muốn ảnh chụp nữa chứ.
Nhìn người đàn ông này quay người lại với cái dáng vẻ tuyệt tình giống như sẽ không bao giờ trở lại ấy, xem ra lời này đã có tác dụng.
Chú từ từ xoay người, mặt hắn rất lạnh lùng và tức giận, cắn răng: “Nói nó không cần phải lo, tôi sẽ không bỉ ổi đến vậy. Hãy nói với nó, không cần lo chuyện tôi sẽ dây dưa không rõ, tất cả sẽ như ước nguyện của nó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.