Bạn gái về đến nhà, nhức hông đau eo. Cô tháo bụng giả trên người xuống sau đó ngồi phịch trên ghế sô pha sống dở chết dở.
Diễn kịch phải diễn tròn vai, hiện giờ ngay cả phòng khám bệnh của mình cô cũng đành ngừng hoạt động, tuyên bố với bên ngoài rằng mình sắp sinh con.
Dù sao mỗi ngày phải mang một cái bụng giả tan tầm cũng thực sự quá nặng.
Cô để chân trần, gọi tên thanh niên. Thường lúc cô về nhà thì cậu thanh niên đều bưng đồ uống đến cho cô.
Toàn bộ khổ cực cô đều “may mắn” được trải qua, nên cũng thấy xứng đáng.
Dù sao thanh niên cũng sắp đến ngày sinh rồi, vận động nhiều cũng tốt.
Nhưng gọi mấy tiếng mà vẫn yên lặng, yên lặng đến phát sợ.
Bạn gái nhảy dựng lên khỏi sô pha, đẩy tất cả các cửa trong nhà, cuối cùng tìm được thanh niên trong phòng tắm.
Thanh niên sắc mặt trắng bệch nằm trong bồn tắm, nước trong bồn đỏ như máu.
Bạn gái tái mặt. Bộ dạng này của thanh niên e là đột nhiên muốn sinh, nhưng không thể liên hệ với cô, chỉ đành tự chạy đến bồn tắm tự sinh.
Bạn gái đoán không sai. Thanh niên bất cẩn té ngã trong phòng tắm, khiến nước ối vỡ. Cậu không có sức, cũng không có cách nào ra khỏi phòng tắm để đi gọi điện cho bạn gái.
Cậu chỉ có thể khó khăn lết dậy, xả nước ấm đầy bồn tắm rồi tự đi vào.
Cậu nghe nói sinh ở trong nước sẽ dễ dàng hơn chút.
Nhưng mà quá đau, thật sự quá đau.
Lúc đau đến hoảng hốt, cậu nhớ đến chú bèn không nhịn được mà oà lên khóc.
Lúc này cậu rất muốn gặp hắn. Cậu hối hận rồi, cậu vẫn muốn chú ở bên cạnh mình, lúc như thế này dù chỉ nghe được giọng của chú cũng tốt lắm rồi.
Tay thanh niên xiết lấy thành bồn tắm, miệng cắn chặt lấy khăn mặt, tiếng gào dữ dội phát ra từ cổ họng đều bị chặn lại.
Ngoài cửa sổ không biết đổ mưa to từ lúc nào, sấm chớp rền rĩ.
Chú đẩy cửa xe ra, xoè ô.
Không hiểu vì sao mà hắn cảm thấy ruột gan rối bời. Chú ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, cảm giác sợ hãi kỳ lạ xâm nhập vào lòng hắn.
Bây giờ hắn đang ở nơi khác, nhưng không hiểu sao lại muốn trở về.
Muốn về thì về. Hắn giao cho thư ký đặt vé, lên máy bay, sau bốn tiếng hạ cánh. Màn đêm tăm tối đã qua, chân trời hé lộ vầng sáng.
Chú rời sân bay, lên xe, lái đến dưới lầu nhà thanh niên. Lúc này đột nhiên hắn chỉ nghĩ muốn gặp tình nhân cũ này mà thôi.
Chú ngồi trong xe, hút nửa bao thuốc lá, nhưng vẫn không quyết được có muốn lên hay không.
Dù sao hắn cũng không thể chịu đựng được việc bạn gái thanh niên, à không, giờ đã là vợ cậu, vác cái bụng bầu lớn ra đón mình.
Chú cũng không định làm kẻ thứ ba trong hôn nhân của người khác. Tuy rằng lúc hắn ở cùng thanh niên, dưới tình huống không biết chuyện, đã làm kẻ thứ ba rồi.
Bạn gái của thanh niên còn tha thứ cho cậu, hào phóng chứ không so đo như người thứ ba là hắn.
Chú tự giễu nở nụ cười, sau đó hắn nhìn thấy dưới lầu xuất hiện một người phụ nữ. Người đó ôm một cái tã lót, hiển nhiên bên trong là đứa bé.
Cô ôm đứa bé vào ngực mình để bảo vệ, dùng áo dày che thật kín, đang cầm di động gọi điện.
Chú cách cửa sổ nhìn bóng lưng người phụ nữ đó hồi lâu, cuối cùng lắc đầu một cái, ném mạnh nửa bao thuốc lá ra ngoài cửa sổ rồi rời đi.
Do đó hắn không thấy chẳng bao lâu sau có một chiếc xe cứu thương đến dưới lầu nhà thanh niên. Cậu thanh niên – trong lòng hắn đinh ninh vừa làm cha xuân phong đắc ý – lại mặt mày trắng bệch được khiêng lên xe, cả người đầy máu.
Hắn không biết, thanh niên cũng không biết.
Xe cứu thương và xe con chạy về hai phía khác nhau.
Ngược đường khác lối.