Trần Anh đến hỏi bác sĩ.
Chu Tường chờ trong phòng bệnh, cụ ông giường bên có lẽ vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, đôi khi nửa đêm nằm ngủ, nghĩ đến xung quanh còn một người, nhưng lại chẳng có âm thanh nào phát ra, kỳ thật cũng hơi đáng sợ.
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở, hắn cứ nghĩ Trần Anh quay về, nhưng bước vào lại là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, trong khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, Chu Tường ngây ngẩn cả người.
Thái Uy?
Thái Uy nhìn thấy hắn cũng sửng sốt, kinh ngạc hỏi, “Cậu… Cậu cậu cậu tỉnh rồi?”
Chu Tường chớp mắt, so với Thái Uy, hắn còn kinh ngạc hơn, không ngờ chỉ mới vài ngày sau khi hồi tỉnh, hắn lại có thể gặp được anh bạn cũ của mình.
Thái Uy sải bước đến trước mặt Chu Tường, phấn chấn bừng bừng chụp lấy bả vai hắn, sức lực quá lớn làm hắn đau âm ỉ, Thái Uy xúc động nói, “Cậu em à, cậu không biết anh, nhưng anh biết cậu đấy.” Ngón tay đang xách đồ đạc chỉ sang giường bên cạnh, “Đó là ba anh, ba anh nằm hơn nửa năm rồi, mỗi lần đến đây anh đều gặp cậu. Haiz, ba anh tuổi này thì không nói, nhưng cậu còn trẻ vậy mà phải sống thực vật cả đời thì mẹ cậu coi như xong, không ngờ cậu tỉnh lại, tốt quá rồi.” Anh vỗ vai Chu Tường thùm thụp, khuôn mặt chính trực rạng rỡ tươi cười.
Trái tim Chu Tường vẫn còn đang run rẩy, hắn bắt được cánh tay Thái Uy, xúc động nói không ra lời. Hắn chỉ muốn gọi một tiếng “Anh Uy”, nhưng đối với Thái Uy mà nói, bây giờ hắn chỉ là một người xa lạ có cùng cái tên Chu Tường.
Thái Uy nghi hoặc nhìn hắn, “Sao thế? Khó chịu chỗ nào à? Anh gọi bác sĩ cho cậu nhé?”
“Không, không cần. Anh, anh đừng bỏ cuộc, có lẽ bác ấy cũng sẽ tỉnh lại vào một ngày không xa.”
Thái Uy bỏ đồ đạc lên bàn, sau đó ngồi xuống ghế, thở dài, “Không quá hi vọng, đột quỵ vào cái tuổi này… Hiện giờ chỉ có thể kéo dài như vậy, ông cụ nửa chết nửa sống, cả nhà ai cũng khó chịu, nhưng đâu thể trơ mắt nhìn cụ chết được.” Thái Uy nhìn ba mình, “Mặc kệ thế nào, bây giờ cụ vẫn đang sống.”
Giọng anh vừa ảm đạm lại vừa mệt mỏi, đáy lòng Chu Tường cũng chùng xuống. Thái Uy làm việc tốt, giỏi xử lý vấn đề, biết xã giao, quan hệ rộng, người mới vào nghề đều phải nể mặt anh, vậy nên thu nhập của anh cũng không tồi, nhưng ngoài nuôi vợ con, anh còn phải chăm lo cha già nằm viện, gánh nặng thật quá trầm trọng. Chỉ mới qua hai năm mà Chu Tường cảm thấy Thái Uy đã già đi rất nhiều.
Chu Tường muốn an ủi anh đôi câu, nhưng lại sợ nói hớ chuyện gì, nếu bảo trong thân thể này là một kẻ khác, người bình thường chắc chắn không tin.
Thái Uy im lặng nhìn vào mắt hắn, nặng nề thở dài, chùi chùi mặt, biểu cảm có phần đau đớn.
Chu Tường cẩn thận hỏi, “Sao thế?”
“Chu Tường.” Thái Uy gọi một tiếng, giọng điệu hệt như vẫn gọi hắn khi xưa, Chu Tường thầm run rẩy, “Cậu biết không, trước đây anh có một đứa em cũng tên Chu Tường, nếu còn sống thì năm nay mới 35 tuổi… Nó còn quá trẻ, quá trọng nghĩa, quá tốt bụng.” Thái Uy nửa như muốn khóc, lại nửa như muốn cười, giọng anh bắt đầu nghẹn ngào, “Nghe mẹ cậu nói, hai năm trước cậu gặp chuyện không may nhỉ? Đứa em của anh hai năm trước cũng vậy, nhưng cậu đã tỉnh lại, còn nó thì ngay cả xác cũng không tìm thấy. Cái công việc đó, là anh giới thiệu cho nó…” Thái Uy khịt mũi, “Nếu anh không…”
Lời nói bỏ ngang, nhưng nỗi bi thương và ân hận của anh như đã hoà tan trong không khí, Chu Tường chỉ thấy áp lực khôn nguôi.
Hắn cực kỳ muốn thú thật với Thái Uy, mắng anh nói hươu nói vượn, em chết thì liên quan gì tới anh. Lúc trước hắn làm mất lòng Uông Vũ Đông, chắc chắn không thể tiếp tục đứng trong nghề, chỉ có Thái Uy vẫn lo nghĩ cho hắn, tìm đủ mọi cách giới thiệu hắn vào một tổ làm phim tài liệu, tới Thập Vạn Đại Sơn quay phóng sự. Rơi vào tình cảnh ấy là vì hắn không may, nếu hắn chết thật thì không tính, đằng này vừa sống lại đã thấy Thái Uy tự trách vì cái chết của mình, hắn so với Thái Uy còn khó chịu hơn.
Bình thường Thái Uy cũng không nhiều lời với người lạ, nhưng hiện giờ không khống chế được cảm xúc, bởi vì cậu thanh niên này khiến anh tức cảnh sinh tình, nhớ lại nhiều chuyện buồn. Chính anh cũng thấy hơi ngại, bèn vội vàng hắng giọng, “Đừng để ý, anh nhớ chuyện xưa thôi. Mà này, anh tên Thái Uy, nếu không ngại thì cứ gọi một tiếng ‘anh Uy’, chúng ta cũng có duyên, về sau cứ giúp đỡ nhau.”
Chu Tường run rẩy gọi một tiếng “Anh Uy”, hắn rất muốn túm lấy Thái Uy, chạy tới quán cơm nhỏ gần bệnh viện, gọi vài món nhắm, một lít rượu trắng, uống với anh đến đã đời như ngày trước. Năm đó họn họ ở học viện thể thao, Thái Uy vẫn luôn chăm sóc hắn. Sau khi tốt nghiệp, hắn không kiếm được việc làm, lại mặt dày đến tìm Thái Uy, cũng chính là Thái Uy sắp xếp cho hắn vào đoàn làm phim, nhận mấy việc lặt vặt để kiếm sống. Dần dần hắn bắt đầu làm diễn viên đóng thế, thu nhập không tồi. Hai người vẫn chơi thân nhất, trong lòng Chu Tường, Thái Uy chính là anh trai của hắn.
Thái Uy cười cười, “Anh nói thật nhé, cậu đừng nghĩ nhiều. Cậu làm anh cảm thấy rất thân thiết, rất quen thuộc. Không biết có phải tại cậu cũng tên là Chu Tường không, chẳng hiểu sao anh cứ thấy cậu với nó có đôi phần giống nhau.”
Chu Tường cũng cười, Thái Uy làm sao biết được, hắn với Chu Tường kia đúng thật là một người.
Đang định nói thêm, Trần Anh đã trở lại, “Tiểu Thái, tới thăm ba à?”
“Haiz, dì Trần, Chu Tường tỉnh sao không nói với con một tiếng? Phải ăn mừng thật lớn đi, bao giờ em nó xuất viện? Con đưa hai người đi ăn cơm.”
“Ôi thôi, con bận bịu như thế, sao dám phiền con được.”
“Có gì phiền đâu? Dì giúp con chăm sóc ba, ân tình này cả đời con cũng không đền đáp nổi.”
“Nói chuyện đó làm gì, dì nhàn rỗi, con còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, không so với dì được. Đừng khách sáo, nếu rảnh thì tới thăm ba con nhiều vào, biết đâu ông cụ bất ngờ tỉnh lại.”
Thái Uy cười cười, “Đúng ạ, nói không chừng nhà con cũng vui như nhà dì.”
Cả khuôn mặt Trần Anh bừng sáng, sung sướng vô cùng, “Tiểu Thái, nào, lại ăn trái cây.”
Ba người hàn huyên chốc lát đã hơn một tiếng, Thái Uy thay quần áo, sửa sang lại đầu tóc cho ba, sau đó rời đi.
Anh đi rồi, Trần Anh nói với Chu Tường, “Có mặt cậu ấy nên mẹ không tiện nói, không muốn phiền người ta, bác sĩ bảo ngày mai con xuất viện được rồi.”
Chu Tường mừng rỡ, “Tốt quá.”
“Mẹ thu dọn đồ đạc, con cứ nghỉ ngơi đi, mai về nhà.”
Chu Tường nhẹ giọng nói, “Mẹ, mẹ vất vả rồi.”
Trần Anh cười, vuốt vuốt mái tóc đã hơi dài của hắn, “Con tỉnh lại, vất vả bao nhiêu cũng đáng giá.”
Sáng hôm sau, bọn họ dậy rất sớm để chuẩn bị làm thủ tục xuất viện, không ngờ Thái Uy lại đến.
Trần Anh ngượng quá, khách sáo vài câu, không từ chối được nhiệt tình của Thái Uy, nên chỉ đành nói cảm ơn.
Thái Uy vội vàng lo liệu thủ tục xuất viện cho bọn họ, Chu Tường thu dọn đồ đạc chất lên xe. Hai năm nằm viện, giờ xuất viện cũng không khác mấy với chuyển nhà, nếu không có xe của Thái Uy, bọn họ đúng là rắc rối to.
Bận bịu đến trưa, ai cũng mệt mỏi, Trần Anh rất lo cho Chu Tường. Kỳ thật Chu Tường chẳng có chuyện gì, hắn chỉ cảm thấy tinh lực dư thừa, thân thể này nằm liệt đã hai năm, hiện giờ thứ thiếu hụt nhất không phải nghỉ ngơi, mà là vận động.
Thái Uy lôi kéo hai mẹ con đến một nhà hàng Quảng Đông cao cấp. Thấy Thái Uy mới đổi xe, còn tiêu xài lãng phí, Chu Tường biết hai năm nay anh kiếm không tồi, thật lòng mừng cho anh.
Hắn cũng không khách sáo, vừa nói chuyện vừa ăn.
Trần Anh không có nhiều đề tài để nói, nói được vài câu thì im lặng nghe hai người tán gẫu. Một lúc sau, Thái Uy nhìn Chu Tường bằng ánh mắt cổ quái.
Chu Tường thầm cả kinh, “Sao vậy?”
“Cậu làm anh thấy rất… Rất giống người quen, tại sao vậy nhỉ.”
Chu Tường gấp gáp hồi tưởng lại một chút, vừa rồi hắn không lỡ lời gì, hắn đã hết sức cẩn thận, chắc là sẽ không sao, vì thế hắn cười ha hả, “Không phải anh Uy nói rồi à, chúng ta có duyên mà.”
Thái Uy lắc đầu cười, “Cũng đúng, ai bảo cậu trùng tên trùng họ với đứa em quá cố của anh.” Nói xong lại thở dài.
Chu Tường sợ anh nhớ đến chuyện cũ, vội vàng rót cho anh một chén rượu, “Nào, anh Uy, uống đi.”
Uống quá ba lần, hai người mặt mũi đỏ lựng.
Thái Uy hỏi hắn, “Chu Tường này, đã có dự định về sau chưa?”
“Tìm việc làm thôi.”
“Trước kia cậu làm gì?”
Chu Tường chịu, quay sang hỏi Trần Anh, “Mẹ ơi, hồi trước con làm gì?”
Trần Anh vỗ trán, “Ừ nhỉ, mẹ quên mất là con không nhớ. Thế là những gì hồi trước học cũng bỏ phí rồi sao?”
“Không sao đâu.”
Trần Anh chẳng biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt không tốt lắm, “Trước kia con chụp hình cho tạp chí, còn làm người mẫu triển lãm xe các kiểu. Con nói con muốn làm ngôi sao, còn tham gia mấy khóa đào tạo gì đó, lúc ấy mẹ khuyên con phải thiết thực, nhưng con lại không nghe, ài…” Trần Anh thở dài, tựa hồ cũng ý thức được không nên nói quá nhiều, bèn cúi đầu ăn cơm.
Chu Tường ngẩn người, không ngờ chủ nhân thân thể này còn ôm giấc mộng ngôi sao. Thân thể này quả thật không tồi, nhưng trai đẹp ở Bắc Kinh nhiều như biển, nên so ra lại chẳng mấy vượt trội. Nếu không có điểm nào hơn người, cơ bản không có khả năng nổi tiếng. Hắn ở trong nghề nhiều năm, đã nhìn thấy đủ loại thanh niên trẻ tuổi ưu việt phải ảm đạm rời đi. Muốn nổi tiếng, cho dù đã có tất cả, nhưng không gặp vận may thì cũng không thành.
Thái Uy cười, “Cậu muốn làm ngôi sao à, vừa khéo đúng nghề của anh, anh có thể giúp cậu.”
Trần Anh ngẩng đầu, “Không được, bao nhiêu người muốn làm ngôi sao, có mấy ai thành công chứ? Chẳng bằng cứ an phận kiếm cái nghề ổn định.”
Chu Tường cũng gật đầu, “Anh Uy, em không định làm ngôi sao, em cũng biết điều kiện của mình không được. Anh ở công ty nghệ thuật, nếu anh muốn giúp em, hay là anh giới thiệu việc gì cho em với, phụ việc cho đoàn làm phim chẳng hạn, em làm được hết.”
Thái Uy đáp, “Được, sếp tổng bọn anh vừa mua một công ty quản lý người mẫu, còn mở cả Studio hơn một ngàn mét vuông ở Lục Hoàn Biên. Việc khá, chỉ cần không sợ khổ, nuôi mẹ không thành vấn đề.”
Chu Tường quả quyết gật đầu, “Cảm ơn anh Uy.” Bây giờ hắn đúng là không có gì cả, nếu Thái Uy đồng ý giới thiệu việc cho hắn, có thu nhập ngay, hắn mong còn chẳng được. Đã chết thì thôi không tính, nhưng còn sống thì phải nghĩ cách sống cho thật tốt.
Trần Anh mở miệng, nhưng thấy Chu Tường đã quyết tâm, bà cũng không nói thêm gì nữa, nhưng đôi mắt vẫn ngập tràn lo lắng.
END2.