Chu Tường sợ dán mặt vào khe cửa nghe trộm sẽ bị phát hiện, nên chỉ đứng đó một lát rồi ra chỗ khác ngồi chờ.
Lúc này Chu Tường mới đứng dậy đi tìm Thái Uy.
Thái Uy nhìn thấy hắn, nghĩ tới “Chu Tường” kia, anh vừa lắc đầu, vừa thở dài.
Chu Tường hỏi, “Anh Uy, có chuyện gì thế?’
Thái Uy phả ra một vòng khói thuốc, “Chu Tường, thực ra chuyện này không nên nói với cậu, nhưng mà anh cuống lắm rồi. Anh coi cậu như người nhà, cậu nhớ đừng nói lại cho bất kỳ ai hết.”
Chu Tường gật đầu, “Anh Uy cứ yên tâm, em rất kín miệng.”
“Nhà Chu Tường bị trộm.”
Chu Tường giả bộ kinh ngạc, “Cái gì?”
“Từ khi Chu Tường gặp nạn đến giờ, thi thể rơi xuống Thập Vạn Đại Sơn, tìm kiếm mãi không thấy, nên chỉ có thể giải quyết là nó mất tích. Căn hộ của nó vẫn giữ nguyên hiện trạng, nó và Yến Minh Tu đã từng sống chung rất vui vẻ, nên bây giờ Yến Minh Tu vẫn giữ chìa khóa nhà nó. Thế mà chẳng rõ tại sao, đêm qua Khê Nhung đi ngang khu tập thể, định vào xem thế nào, tiện nói cậu luôn, trước khi thành danh, Khê Nhung cũng thân với Chu Tường lắm, Khê Nhung biết chìa khóa sơ-cua để đâu nên lấy mở cửa luôn, không ngờ vừa khớp gặp ngay một tên trộm đang vơ vét, cậu bảo có trùng hợp không cơ chứ? Đúng lúc Yến Minh Tu không ở đó, đúng lúc Khê Nhung đi ngang qua, gã trộm chọn chính xác thời điểm ấy để ra tay, trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy? Nói không chừng ông trời cũng thấy thẹn với đứa em anh, nên cố tình bảo vệ những gì nó để lại.”
Chu Tường cũng nghĩ việc này quá trùng hợp, hắn không sớm không muộn, Lan Khê Nhung cũng không sớm không muộn, cứ thế hai người đụng độ nhau. Đôi khi hắn cảm thấy vận mệnh như đã bị khống chế bởi một bàn tay vô hình, con người hoàn toàn không có sức phản kháng.
Chu Tường thấp giọng hỏi, “Vậy các anh định giải quyết thế nào?’
“Giao cho Yến Minh Tu, dù sao trước đây hai đứa nó cũng là một đôi. Mà thực ra Khê Nhung…” Thái Uy đã nhìn ra tâm tư của Lan Khê Nhung đối với Chu Tường, nhưng anh biết chuyện đó không nên nói với Chu Tường này, bèn lập tức lảng đi, “Có lẽ nên tìm chuyên viên đến điều tra, nhưng không thể lộ liễu báo cảnh sát. Nhất định phải tóm được tên trộm đó, Chu Tường chỉ để lại có ngần ấy đồ đạc, ài…”
Nghe Thái Uy nói vậy, mặc dù đã chắc chắn cảnh sát không thể tìm ra mình, nhưng Chu Tường vẫn khá căng thẳng. Hơn ba mươi năm sống trên đời, hắn vẫn là một công dân tuân thủ pháp luật, chuyện đến nước này, hắn chỉ về lấy lại đồ đạc của mình, vậy mà cũng có nguy cơ bị cảnh sát tóm gọn.
Hắn sẽ không bao giờ về nhà được nữa. Mặc dù hắn đã tính trước, sợ mình gặp sự cố phải rời đi vội vàng, nên sau khi mở cửa, hắn đã trả lại chìa khóa về nguyên vị trí cũ, cảnh sát hẳn sẽ không phát hiện hắn dùng chìa khóa để mở cửa, bởi vì bây giờ ăn cắp lành nghề không cần phá khóa cũng có thể lẻn vào nhà, nhưng trải qua chuyện này, nhất định Yến Minh Tu sẽ thay ổ khóa mới.
Thái Uy hít một hơi thuốc, dập tắt lửa, “Thôi, không nói chuyện này nữa, cậu tìm anh có việc gì không?”
Chu Tường lập tức nói, “Không có gì quan trọng, em chỉ định báo với anh một tiếng, tiền đóng quảng cáo lần trước em nhận được rồi, nhanh quá.”
“Ừ, bây giờ công ty hoạt động rất êm, không việc gì phải trì hoãn cả. Đúng rồi, tiền quảng cáo cậu đóng với Yến Minh Tu cũng đến nơi rồi đấy, hai ngày nữa anh sẽ chuyển cho cậu.”
Chu Tường cười nói, “Tốt quá.”
Thái Uy kỳ quái liếc nhìn hắn, “Hôm đó Yến Minh Tu thật không nói gì với cậu, cũng không chú ý đến cậu sao?”
“Hầu như thế, hôm đó hơn mười người cùng quay, em phải luyện tập với mấy người khác mà.”
Thái Uy vẫn suy tư, “Chẳng lẽ chỉ vì cậu hợp vai nên gã ta mới gọi cậu đến?” Nhưng nếu vậy thì y gọi thẳng đến nhà Vương tổng để làm gì? Chỉ là một vai phụ nho nhỏ, còn chẳng được lộ mặt, ai đóng mà chả thế, đâu cần phải nhờ vả Vương tổng phái Chu Tường đi? Chẳng lẽ bởi vì cái tên giống nhau sao?
Chu Tường cười cười lơ đãng, “Anh Uy, chắc là anh suy nghĩ nhiều, hôm đó lúc về em mới phát hiện, mấy người cùng quay dáng dấp rất giống em, ngày mốt họ phải hoàn thành rồi, chắc là đang thiếu người cho đẹp đội hình, chứ Yến Minh Tu sao có thể chú ý đến em được?”
Thái Uy gật đầu, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này, thực ra Yến Minh Tu suy tính cái gì, anh có ngẫm đến nổ cả đầu cũng chẳng đoán được, thôi thì cứ mặc kệ vậy.
Chu Tường xoa xoa hai tay, “Anh Uy, kế tiếp còn việc gì em làm được không?”
Thái Uy cười bảo, “Cậu đúng là chẳng chịu ngồi yên, kiếm tiền cũng không được liều mạng như thế, cuối tuần trước đã nghỉ ngơi chưa đấy? Cậu mới ra viện mấy tháng, sức khỏe cũng rất quan trọng, đừng vì nợ nần mà làm hỏng thân thể.”
“Anh Uy cứ yên tâm, em nằm liệt hai năm, bây giờ cả người phấn chấn lắm, em chỉ muốn làm việc thôi.”
Thái Uy hỏi, “Cậu còn nợ bao nhiêu?”
“Vẫn số cũ, hôm trước em vừa trả được mấy ngàn, nhưng em muốn để dành lại một ít để thuê căn hộ khác, chỗ ở bây giờ kém quá.”
Thái Uy nói, “Cứ từ từ rồi tính, cậu còn trẻ, chỉ cần khỏe mạnh, những thứ khác không phải vấn đề lớn.”
Chu Tường gật gật đầu.
Trưa hôm đó Chu Tường ăn cơm ở công ty, đến chiều đi cùng A Lục tới một trường quay, mang theo cả đống đạo cụ cho thuê. Lúc ngồi trên xe, Chu Tường buồn ngủ, đang gật gù thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Hắn lấy ra xem thử, là tin nhắn từ một dãy số lạ.
Nội dung là: Đã suy nghĩ kỹ chưa? Thời giờ không đợi ai đâu nha.
Chu Tường vắt óc ngẫm nghĩ, hắn thử search lại một chút, mới phát hiện tháng trước dãy số này từng gọi cho hắn. Hắn cẩn thận nhớ lại ngày đó, chính là chị Trương muốn kéo hắn đi làm cascadeur cho Uông Vũ Đông.
Chu Tường không cần suy nghĩ, xóa luôn tin nhắn. Bảo hắn lại làm cascadeur cho Uông Vũ Đông so với bảo hắn chặt một bàn tay còn khó chịu hơn, nếu hắn nhận được sinh mệnh mới này chỉ để tiếp tục làm thế thân cho anh ta, thì hắn chẳng thà chết luôn từ lúc đó.
Mang đạo cụ đến trường quay, Chu Tường bắt đầu phụ giúp mọi người lắp đặt, một đám người cắm cúi làm việc giữa trưa nắng chang chang.
Đầu bên kia không phải Trần Anh, mà là giọng một người đàn ông, “Alo, xin hỏi cậu là Chu Tường?”
“Vâng, ngài là ai?”
“Tôi là quản lý công ty môi giới giúp việc gia đình, Trần Anh là mẹ cậu đúng không?”
Chu Tường tim đập thình thịch, “Đúng vậy, mẹ tôi bị sao vậy?”
“Lúc nãy đang học việc thì Trần Anh đột nhiên ngất xỉu, bây giờ chúng tôi đang để chị ấy nghỉ ngơi, phiền cậu tới đưa chị ấy về nhà.”
Đáy lòng Chu Tường quặn thắt từng đợt, hắn gác máy, lập tức đi tìm A Lục kể lại sự tình. A Lục cũng khá thân thiết với hắn, vội vàng nói, “Em cho anh mượn xe, anh đi mau đi.”
Chu Tường vội bảo, “Cảm ơn cậu, nhưng anh không có bằng lái, cậu cho anh về sớm là tốt lắm rồi. Rất xin lỗi, tình huống đột phát, nếu về kịp thì anh quay lại ngay.”
A Lục vỗ vỗ hắn, “Đi nhanh đi, không cần quay lại đâu.”
Chu Tường chạy ra khỏi trường quay mới nhớ vùng này là ngoại thành rất ít xe qua lại, hắn sốt ruột chạy dọc theo đường cái, thật lâu sau mới vẫy được một chiếc xe màu đen, lúc này hắn cũng bất chấp lái xe chào giá thế nào, vội vã leo lên ngồi luôn.
END51.