Bất Lực
- ---------------------
Nước đã đổ không thể lấy lại được!
Nhưng Diệp Hạo đã dùng hành động thực tế chứng minh nước đã đổ vẫn có thể lấy trờ về.
Diệp Hạo nhìn vào màn hình điện thoại nói:
- Tôi còn có việc, sau này có thời gian trò chuyện tiếp nhé.
Nói xong câu này, Diệp Hạo đưa điện thoại cho Trần Thanh.
Cô nhận lấy điện thoại nhưng vẫn như đang mơ vậy, đến khi trên màn hình xuất hiện rất nhiều câu hỏi cô mới như trong mộng tỉnh lại:
- Bây giờ tôi đang ở quán cà phê đối diện Khác sạn Bồng Lai.
Diệp Hạo nghe thấy thế sắc mặt biến đổi:
- Phục vụ.
Diệp Hạo nói vậy làm đám nhân viên phục vụ giật mình.
Cho dù nhân viên hay khách đến đây uống cà phê đều đang yên lặng xem Diệp Hạo livestream.
Vì vậy, khi Diệp Hạo kêu phục vụ thì ba nhân viên phục vụ nữ cùng nhau trả lời.
- Tính tiền.
Diệp Hạo để một tờ trăm tệ xuống:
- Đủ không?
- Đủ rồi, đủ rồi.
Một người phục vụ nói.
Cái ly thủy tinh Diệp Hạo làm bể có giá chưa đến 10 tệ, dù công thêm hai mươi tệ phí phục vụ nữa thì một trăm tệ vẫn dư xài.
Diệp Hạo giống như chạy trốn, để lại Trần Thanh đang chưa hiểu chuyện gì.
Đám fan hâm mộ trên livestream vẫn đang hỏi đủ loại vấn đề, Trần Thanh cũng thành thật trả lời về quan hệ của mình và Diệp Hạo.
Đến khi điện thoại gắp hết pin thì số người xem Trần Thanh vẫn còn mười mấy vạn a.
Nhưng người này đề hỏi về quan hệ giữa cô và Diệp Hạo.
Trần Thanh thì không sợ người khác làm phiền mà trả lời từng câu hỏi của họ.
Tắt livestream, Trần Thanh đột nhiên nghĩ đến cái gì.
Khen thưởng!
Diệp Hạo trực tiếp khoảng một khắc đồng hồ (mười lăm phút).
Trước khi Diệp Hạo kêu dừng thì những fan hâm mộ này đều liên tục tặng lệ vật.
- Cái này… cái này bao nhiêu số không?
Trần Thanh nhìn thấy một dãy số không mà bối rối.
Mười hai triệu Trực Bá Tệ.
Đổi theo tỉ lệ một trăm với một thì kiếm lời một trăm hai mươi vạn nhân dân tệ.
Mười phút được khen thưởng một trăm hai mươi vạn!
Cướp tiền a!
Sở dĩ nói mười phút vì giữa chừng Diệp Hạo không cho fan hâm mộ gửi lễ vật nữa, nếu không số tiền này có thể cao hơn hai trăm vạn a.
- Số tiền này làm sao bây giờ?
Cả đời cô chưa bao giờ có nhiều tiền như vậy.
Trần Thanh biết rõ bản thân chỉ cần chọn rút tiền thì trong thẻ ngân hàng sẽ có ngay sáu mươi vạn.
Bởi vì nhà sản xuất “Trực Tiếp Toàn Dân” phân chia năm năm.
Ngón tay cô để trên phím rút tiền mấy lần những vẫn dừng lại, cuối cùng cô quyết định trả lại số tiền kia cho Diệp Hạo.
Số tiền đó không phải bản thân nên có được.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô vang lên.
- Xin hỏi có phải tiểu thư Trần Thanh không?
- Xin hỏi ông là…?
- Tôi là Tổng Thanh Tra Trực Tiếp Toàn Dân, Hà Niên.
- A, Hà tổng giám, ngài… ngài có chuyện gì hả?
- Không biết chút nữa cô có thời gian không? Có vài nhà truyền thông muốn phỏng vấn cô.
- A, có, có, có.
- Bây giờ cô đang ở quán cà phê đối diện khách sạn Bồng Lai, đúng không?
- Đúng thế.
- Chúng tôi sẽ lập tức đến đó.
Đặt điện thoại xuống, trái tim nhỏ của cô đập nhanh lên.
Bản thân đang phát hỏa hả?
Trần Thanh nhớ tới Diệp Hạo dễ dàng lên đầu đề, như vậy, có phải ngày mai bản thân cũng được lên đầu đề không?
Nếu đúng là vậy thì sau này nhờ vào danh tiếng của Diệp Hạo bản thân còn lo lắng không kiếm được tiền sao?
…
Diệp Hạo không biết chỉ một cử động nhỏ của mình đã giúp Trần Thanh nhiều như vậy.
Hắn rời khỏi quán cà phê, sau đó đi tới khách sạn Bồng Lai.
Ở đây, Diệp Hạo có riêng một phòng đặt biệt.
Nằm trên ghế sa lon mềm mại, Diệp Hạo mở điện thoại ra đọc tin tức của Đông Phương Internet.
Quả nhiên, Đông Phương Internet lên đầu đề, sau đó, hắn lại xem tiếp mấy trang khác, không ngoại lệ bản thân đều xuất hiện ở đầu đề.
Diệp Hạo xem một chút rồi mở Q chat lên.
Q chat lập tức nhảy lên mấy vái avatar đại diện.
- Diệp Hạo, cậu ở đâu?
- Diệp Hạo, không phải anh nói chúng ta sẽ gặp lại sao? Em chờ mấy tháng mà vẫn không có tin tức của anh.
- Diệp Hạo, tại sao anh không trả lời em?
- Diệp Hạo, em đi Võ Giáo Đông Phương, anh có đi Võ Giáo không?
…
Diệp Hạo bấm vào avatar thì một loạt tin nhắn hiện ra.
Văn Tâm!
Giáo Hoa Đại Học Hải Nam.
Diệp Hạo đã sớm biết Văn Tâm đến Võ Giáo Đông Phương, nhưng hắn không nói với cô mà thôi.
Tính cách Văn Tâm quá cực đoan.
Hơi một tí đã muốn tự sát.
Lần trước, nếu không phải may mắn bản thân ở Hải Nam thì Văn Tâm chắc chắn đã không còn mạng rồi.
Nhìn lướt qua, trong lòng Diệp Hạo khẽ run lên.
Văn Tâm gửi cho hắn mấy trăm tin nhắn.
Một ngày đều có ít nhất một tin.
Cho tới giờ cũng không gián đoạn.
Nếu không phải có tình cảm sâu đậm vô cùng thì sao có thế kiên trì như vậy được?
Diệp Hạo đang cảm khái thì avatar của Văn Tâm lại nhảy lên.
- Diệp Hạo, hiện tại tu vi của em đã tăng lên tới Hậu Thiên Tầng Sáu, đáng tiếc không biết lúc nào mới có thể đặt chân đến Tiên Thiên Cảnh. Còn có, em nhớ anh lắm.
Diệp Hạo chần chờ một chút rồi bấm vào khung chát trả lời một câu.
- Mấy ngày nữa tôi sẽ đến thăm cô.
Làm Diệp Hạo kinh ngạc là cô không lập tức trả lời.
Không lập tức trả lời sao?
Phải lập tức trả lời mới thích thật chứ!
Trong lúc Diệp Hạo đang nghi ngờ thì có tin nhắn trả lời.
- Diệp Hạo, là anh hả? Thật sự là anh sao?
- Là tôi.
- Anh có biết em đã chờ đợi tin tức của anh hai năm rồi không?
- Xin lỗi.
- Anh không cần nói xin lỗi, chuyện này không có quan hệ gì với anh cả.
Lập tức trả lời!
Toàn bộ đều lập tức trả lời!
Trong lòng Diệp Hạo vui như nở hoa.
Thì ra bản thân suy nghĩ nhiều rồi.
Thật ra con người chính là như vậy.
Dù biết rõ cũng đối phương không có khả năng nhưng khi đối phương thật không thèm để ý đến mình thì sẽ cảm thấy không thoải mái.
- Anh nói mấy này nữa qua thăm em hả?
- Thật.
- Nhưng mà anh không được vào Võ Giáo của chúng ta mà?
- Tôi có cách.
- Không cho phép lừa em.
- Không có lừa cô mà.
Văn Tâm có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Diệp Hạo.
Diệp Hạo cùng bồi cô nói chuyện, vì vậy cho dù Văn Tâm hỏi cái gì Diệp Hạo có thể trả lời đều trả lời.
Thời gian dần trôi qua.
Đến khi nhìn lại đồng hồ, hắn mới phát hiện đã qua hai giờ.
Lúc này, Diệp Hạo mới nhớ tới bản thân đã hẹn với Lam Thanh Thanh a.
Diệp Hạo dùng thần niệm quét qua nhưng không tìm thấy Lam Thanh Thanh.
Lập tức hắn mở rộng thần niệm ra bốn phía, với tu vi hiện tại bao quát toàn bộ Ma Đô cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Lập tức hắn thấy được Lam Thanh Thanh đang ở bờ sông Hoàng Bộ.
Cô mang giày cao gót không biết nên đi đâu.
Một thân một mình run rẩy trong gió rét.
Trong lòng cô rất khó chịu.
Cô không ngờ mình không tìm thấy Diệp Hạo trong quán cà phê.
Hắn thật sự không muốn gặp mình như vậy sao?
Lam Thanh Thanh thẫn thờ nhìn về phía xa, không biết qua bao lâu.
Cô ngồi xổm xuống như một đứa bé bất lực, nước mắt chảy ra.