Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 557: Người Cục Võ Đạo Đến




Người Cục Võ Đạo Đến
- ---------------------
Đường Nam nhìn Diệp Hạo thần sắc cũng thay đổi.
Tên này chẳng lẽ bị ép đến ngốc rồi?
Cục Trưởng Tổng Cục Võ Đạo nghe nói dù Thủ Phụ cũng phải kính ba phần.
Diệp Hạo làm sao có thể nhận biết vị này?
Tổng Cục Võ Đạo!
Trương Sơ đang cùng mấy vị cao thủ thảo luận làm sao đột phá đến Thiên Nhân Cảnh.
Sau khi rất nhiều Tu Sĩ cố gắng tàn sát Yêu Thú, Cục Võ Đạo thu được lượng lớn tài nguyên, bởi vậy rất nhiều Tu Sĩ Luyện Hồn Cảnh đã đột phá đến Võ Đạo Cực Hạn, nhưng Thiên Nhân Cảnh lại không dễ dàng đột phá.
Mà lúc này điện thoại di động của Trương Sơ vang lên.
Trương Sơ đang chuẩn bị bắt máy thì thần sắc bỗng biến đổi.
Bởi vì tiếng chuông này do ông đặc biệt dùng để phân biệt những người quan trọng.
- Tiền bối.
Trương Sơ vội nói.
Trương Sơ biết mình nhờ ai màcó thể đi đến Kim Đan Cảnh?
Bởi vậy khi nói chuyện với Diệp Hạo thái độ của Trương Sơ rất khiêm tốn.
- Hiện tại ở đâu?
- Đế Đô.
- Ta hiện tại ở Nhà Hàng Minh Hiên, ngươi tới giàn xếp cho ta một chút đi.
- Người nào trêu chọc tiền bối.
Trương Sơ lúc này nổi giận.
- Kêu ngươi tới thì mau tới, cần gì nói nhảm nhiều như vậy?
Diệp Hạo không vui đáp.
- Vâng vâng vâng, ta sẽ lập tức đến đó.
Trương Sơ để di động xuống nói.
Mấy người các ngươi đi theo ta đi.
- Phát sinh chuyện gì?
Một lão giả hỏi.
o ta được rồi.
Trương Sơ trầm giọng nói.
Trương Sơ không phải không nói, mà thực sự không biết nói gì cho đúng.
Mà lúc đám người Trương Sơ đang chạy về Ma Đô thì Trương Thành đã đến.
Trương Thành mang theo số lớn cảnh sát đi tới sau đó chầm chậm đi đến bên người Diệp Hạo.
- Phát sinh chuyện gì?
Diệp Hạo nhìn về phía Tiếu Mộng nói.
- Cô kể sự tình ra một lần đi.
Tiếu Mông cắn cắn bờ môi lại không dám nói.
- Đừng sợ, có tôi ở đây.
Câu nói của Diệp Hạo làm lay động đến Tiếu Mộng, Tiếu Mộng sắp xếp lại ngôn ngữ rồi kể hết sự việc từ đầu tới đuôi.
- Nói xấu, con nhỏ này đang vu oan giá họa.
Vợ của Đường Nam gầm thét.
- Có phải nói xấu hay không chỉ cần xem video một lần sẽ biết.
Trương Thành hừ lạnh quát.
Trương Thành tự nhiên cũng không cảm thấy Tiếu Mộng nói dối.
- Các người không thể lấy video theo dõi.
Đường Nam nhìn thấy thuộc hạ của Trương Thành định đi lấy video thì thét lên.
- Ông muốn ngăn tôi phá án?
Ánh mắt Trương Thành sắc bén nói.
Luận quyền thế Trương Thành còn trên Đường Nam, hơn nữa Trương Thành biết rõ thân phận của Diệp Hạo.
Diệp Hạo thế nhưng là Nhất Phẩm Đại Quan nha!
- Chuyện này dính đến Quân Đội, vẫn nên để Quân Đội ra tay tốt nhất.
Đường Nam rất rõ ràng nếu để cho Trương Thành đi lấy video theo dõi thì bản thân ông cũng sẽ xui xẻo theo.
- Tôi không cảm thấy chuyện này dính dáng gì đến quân đội cả.
Trương Thành vừa nói vừa vung tay lên.
Mấy tên thuộc hạ nhanh chóng đi về phòng quan sát.
Thế nhưng đi chưa được bao xa, có hơn mười vị mặc quân trang xuất hiện.
Đường Nam nhìn thấy sĩ quan cầm đầu thì trên mặt lộ vẻ vui mừng.
- Tang huynh, huynh để cho ta đợi thật lâu đó.
Tên được gọi Tang huynh cười cười hỏi.
- Phát sinh chuyện gì?
Đường Nam chỉ Diệp Hạo nói.
- Tên này dám đánh vợ và hai em gái của ta.
- Diệp Hạo.
Tang Bình cau mày thốt.
Tang Bình không nghĩ tới là Diệp Hạo.
Vị này rất có thể mang quân hàm Trung Tướng a.
- Chúng ta có chứng cứ rõ ràng.
Đường Nam chỉ video theo dõi nói.
- Tang huynh, hai nhà chúng ta giao tình mấy chục năm chẳng lẽ huynh trơ mắt nhìn huynh đệ oan không giải được sao?
- Ta...
Tang Bình cắn răng nói.
- Chuyện này, để ta giúp...
Nói xong câu này Tang Bình mang theo mấy quân nhân đi đến trước mặt Diệp Hạo.
- Diệp Tướng Quân, làm phiền đi theo tôi một chuyến a.
- Chỉ là một tên Đại Úy cũng dám kêu ta đi cùng một chuyến? Lá gan của ông cũng không nhỏ đó!
Diệp Hạo nhìn quân hàm của Tang Bình cười nhạt.
- Ta mặc kệ ngài mang quân hàm gì, xúc phạm quân quy, ngài phải đi theo ta.
Tang Bình nghiêm mặt nói.
- Nếu ta không đi thì sao?
- Vậy thì ta chỉ có thể nói với ngài một tiếng xin lỗi.
Tang Bình nói đến đây, ra hiệu cho một số quân nhân đè Diệp Hạo xuống.
Diệp Hạo từ miệng túi móc ra một tờ giấy chứng nhận, đập trước ngực Tang Bình vỗ vỗ nói.
- Nhìn cho kĩ một chút!
Sau một khắc trên mặt Tang Bình lộ ra vẻ chấn kinh.
Quân hàm - - Thượng Tướng!
Nội bộ - - giữ bí mật!
Mà phía dưới tờ chứng nhận còn ghi rõ một câu.
Trừ phi Thủ Phụ hạ lệnh nếu không ai cũng không có quyền bắt hoặc giam giữ.
Dấu đóng mộc!
Phía trên tờ giấy còn có dấu đóng mộc của Thủ Phụ.
Trong lòng Tang Bình nhấc lên kinh hãi như sóng lớn.
Dạng tồn tại này vượt xa tưởng tượng của Tang Bình.
Giấy chứng nhận này là thật.
Không người nào dám giả mạo giấy chứng nhận dạng này cả.
- Nên đưa giấy chứng lại cho ta rồi a.
Diệp Hạo nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tang Bình nói.
Tang Bình vội vàng gấp lại giấy chứng nhận cung kính đưa cho Diệp Hạo.
- Thủ Trưởng.
Diệp Hạo nhìn Tang Bình một cái nói.
- Ta không biết ai cho ngươi quyền lợi dám động đến một tên Tướng Quân, ta cảm thấy ngươi không thích hợp ở Quân Kỷ nữa; Hoặc ngươi viết đơn từ chức, hoặc ta tự mình xử lí.
Trong mắt Tang Bình lộ ra vẻ cầu khẩn.
Tang Bình có chức vụ như hôm nay cũng hao phí hết 20 năm.
Tang Bình không cam tâm bỏ hết tâm huyết như vậy.
Nhưng Diệp Hạo cũng không thèm nhìn hắn thêm một cái.
Tang Bình thế nào còn không hiểu ý Diệp Hạo chứ.
- Tôi hiểu, tôi sẽ trở về viết đơn xin từ tất cả chức vụ.
Diệp Hạo đã cho thể diện Tang Bình một đường lui.
Nếu Tang Bình còn không quý trọng, hắn cũng không ngại làm cho đối phương thân bại danh liệt đâu.
- Tang huynh.
Đường Nam nhìn Tang Bình quay người đi giống như thua trận thì vội kêu lên.
- Hai nhà chúng ta từ nay không còn giao tình gì nữa.
Tang Bình nói xong câu này thì mang theo người của hắn tập tễnh rời đi.
- Tôi bây giờ có thể đi lấy video theo dõi không?
Trương Thành cười tủm tỉm nhìn Đường Nam nói.
Trương Thành đã sớm biết rõ thân phận Diệp Hạo.
Đường Nam có thể đấu lại Diệp Hạo mới lạ.
Đường Nam trầm mặc lại.
Mà lúc này Tống Trung đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn bước lên phía trước ghé vào tai Đường Nam nói một câu.
Đường Nam tức khắc phấn chấn trở lại.
- Không được.
- Hả?
Trương Thành không biết Đường Nam còn có át chủ bài nào.
- Cho một lí do.
- Diệp Hạo thân là Võ Sĩ lại xuất thủ với người bình thường, việc này đã vi phạm quy củ của Cục Võ Đạo.
- Cục Võ Đạo?
Lông mày Trương Thành không khỏi nhíu lại.
Nếu vụ án có dính đến Võ Sĩ, thì phải giao cho Cục Võ Đạo.
- Trương Cục Trưởng, chuyện này vẫn nên giao cho Cục Võ Đạo chúng ta a?
Ngay khi Trương Thành đang trầm ngâm, ba thân ảnh lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong hành lang, cầm đầu là một trung niên có vẻ mặt đáng sợ.
Trung niên này quét mắt nhìn xung quanh một cái, ánh mắt liền tập trung lên người Diệp Hạo.
- Nếu ta không đoán sai thì ngươi là kẻ đả thương người.
- Vậy thì sao?
Diệp Hạo cười hỏi.
- Vậy thì mời ngươi đi theo ta tới Cục Võ Đạo một chuyến.
Trung niên kia lạnh lùng quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.