Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 559: Đãi Ngộ Tại Bồng Lai Hội Sở




Đãi Ngộ Tại Bồng Lai Hội Sở
- ---------------------
Thật ra, Lý Hoài rất muốn Diệp Hạo hỗ trợ tuyên truyền.
- Tôi có thể yêu cầu quá đáng một chút không?
- Tất nhiên, nếu yêu cầu quá đáng, như vậy cũng không cần nói nữa.
Diệp Hạo cười nói.
Lý Hoài đứng hình.
Diệp Hạo sao không theo các bài thường tình vậy chứ?
- Bà chủ, đi thôi.
Diệp Hạo nắm tay nhỏ Đường Phiên Phiên rời đi.
Lái xe tự nhiên là nam nhân.
Dù ba người Thanh Thanh là thị nữ Diệp Hạo, nhưng hắn chưa bao giờ xem các nàng thành hạ nhân cả.
Ngay lúc Diệp Hạo lái xe đi đến Hội sở, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ có vóc dáng tinh tế, hắn giảm tốc độ xe, đến bên cạnh cô nàng, cô nàng mang theo một cái rương hành lý lớn, phía sau còn có không ít ba lô.
- Chuyện gì vậy?
Diệp Hạo nhìn thiếu nữ, hỏi.
Cô nàng không phải ai khác, Tiếu Mộng.
Tiếu Mộng hơi kinh ngạc nhìn Diệp Hạo, chợt nước mắt không tự chủ chảy ra.
- Ông chủ đã đuổi tôi rồi.
- Ông ta không phải thứ tốt lành gì.
Diệp Hạo mắng.
- Kỳ thật, việc này cũng không trách được ông chủ, ông ta làm thế vì tốt cho tôi thôi.
Diệp Hạo không nghĩ tới Tiếu Mộng nói ra lời này.
- Hả?
- Ông chủ nói nguyên nhân chuyện này bắt nguồn từ tôi, Đường gia không có đảm lượng tìm cậu trả thù, nhưng lại có thể trả thù tôi.
Tiếu Mộng lo lắng, nói
- Ông chủ không những cho tôi tiền lương tháng này, còn cho thêm một tháng lương nữa.
- Nhưng…
- Nhưng cái gì?
- Hiện tại, tôi không cóviệc làm, cũng không biết lúc nào mới có thể tìm được?
Tiếu Mộng khổ sở kể.
- Nhà tôi có hai thằng em còn đang đến trường nữa?
- Cô có hứng thú công tác tại Bồng Lai Hội Sở không?
Diệp Hạo suy nghĩ một chút, hỏi.
- Bồng Lai Hội Sở?
Tiếu Mộng mở to hai mắt nhìn, hỏi lại.
Toàn bộ Ma Đô, phục vụ viên có đãi ngộ tốt nhất ở Bồng Lai Hội Sở.
Vừa mới vào, tiền lương đã mười ngàn a!
Trừ cái đó, nơi đây còn cung cấp rất nhiều phúc lợi ăn uống cùngở lại, thậm chí cung cấp bảo hiểm cả năm. Một năm sau, tiền lương sẽ tăng lên 15%.
Nói cách khác, một năm sau có thể cầm tới mười lăm ngàn a. Hơn nữa, sẽ tiếp tục tăng theo từng năm.
Không có hạn mức cao nhất!
Tin tưởng được không?
Tăng lên không giới hạn!
Nói cách khác, công tác tám năm ở Bồng Lai Hội Sở, tiền lương mỗi tháng có thể đạt đến năm mươi ngàn.
Nhưng thực tế lại không phải vậy, bởi vì Bồng Lai Hội Sở không có khả năng thu nhận một phục vụ viên tuổi già sức yếu.
Vượt qua 30 tuổi, Bồng Lai Hội Sở không cho suy tính nữa, trừ phi có thể thăng chức cao hơn một cấp lĩnh ban hoặc chủ quản. Nhưng không ai lo lắng bị sa thải vì tuổi tác, bởi vì đến lúc đó, Bồng Lai Hội Sở sẽ cho người đó một phí sa thải.
Nghe đồn phí sa thải này đạt đến một triệu.
Không thể không nói, đãi ngộ tại Bồng Lai Hội Sở quá tốt, khiến một ít học sinh danh giáo lớn đến đây tuyển dụng.
Điều này dẫn đến cạnh tranh ngày càng kịch liệt.
Trước đó, Tiếu Mộng từng phỏng vấn tại Bồng Lai Hội Sở, nhưng vòng hai lại bị rớt, bởi vì nàng không đủ bằng cấp.
- Nơi này cách Bồng Lai Hội Sở không xa, cô đứng đây chờ một lát.
Sau đó, Diệp Hạo bấm điện thoại gọi cho Bạch Tố Tố.
Không lâu sau, Tiếu Mộng khiếp sợ nhìn Tổng Giám Đốc Bồng Lai Hội Sở tự mình lái xe đi đến nơi này.
- Bạch Tố Tố, an bài cho cô ta một chỗ công tác.
- Được, tốt thôi.
Bạch Tố Tố không chút dấu vết nhìn thoáng qua Diệp Hạo đang nắm tay Đường Phiên Phiên.
Đường Phiên Phiên ung dung cao quý.
Dù bản thân là Tổng Giám Đốc Bồng Lai Hội Sở, nhưng khi đối mặt Đường Phiên Phiên, Bạch Tố Tố vẫn không tự chủ mà cảm thấy xấu hổ.
- Đi thôi, cô ta sẽ an bài cho cô chỗ ở cùng nơi công tác.
Diệp Hạo chỉ Tiếu Mộng, nói.
- Cám ơn, cám ơn, cám ơn…
Tiếu Mộng liên tục nói ra.
- Dễ như ăn cháo.
Diệp Hạo nói khẽ.
Đối với Diệp Hạo thật dễ như ăn cháo, nhưng đối với Tiếu Mộng lại là cơ hội cải biến vận mệnh.
Một tháng có tiền lương mười ngàn tệ, nàng không hề nghĩ tới việc này a.
Năm nay, Tiếu Mộng chỉ mới 22 tuổi, nói cách khác, cô còn có thể làm được 8 năm nữa.
Năm thứ tám, tiền lương một tháng của cô có thể đạt đến 50 ngàn, Tiếu Mộng tin tưởng bạch lĩnh Ma Đô đều không lấy được số tiền này.
Giấu mộng tưởng trong lòng, Tiếu Mộng theo Bạch Tố Tố rời đi, Diệp Hạo mang theo Đường Phiên Phiên tứ nữ đi quầy chuyên doanh, trắng trợn mua sắm.
Diệp Hạo hay Đường Phiên Phiên hoặc Thanh Thanh chúng nữ đều không phải người thiếu tiền, bởi vậy đồ vật họ mua cho tới bây giờ không cần nhìn giá
Bao lớn bao nhỏ chất đầy xe.
- Sao mấy người không thu vào Không Gian Giới Chỉ.
Diệp Hạo cười khổ, hỏi.
- Như vậy còn gì vui nữa.
Đường Phiên Phiên mỉm cười
- Còn nữa, nếu sử dụng Đạo Pháp, lịch luyện trong trần thế còn ý nghĩa gì chứ?
Lời Đường Phiên Phiên nói khiến Diệp Hạo bừng tỉnh!
Đúng vậy nha!
Bản thân quen sử dụng Đạo Pháp, điều này vốn rất sai lầm.
Ý thức được điểm ấy, Diệp Hạo cảm thấy tâm cảnh mình mơ hồ tăng lên không ít.
- Không lâu nữa, tu vi lại có thể tăng lên.
Trên mặt Diệp Hạo lộ ra vẻ mừng như điên, tu vi hắn hiện tại đã đạt đến Trọng Kiếp Thất Chuyển, nếu tăng lên bậc nữa sẽ thành cường giả Trọng Kiếp Bát Chuyển.
Trọng Kiếp Bát Chuyển!
Đạt đến cấp độ này, Diệp Hạo tự tin vô địch trong Địa Tiên, không Địa Tiên nào có thể trở thành đối thủ của hắn.
- Đêm nay, chúng ta ngủ ở Bồng Lai Hội Sở hay về nhà?
Diệp Hạo hỏi.
- Bồng Lai Hội Sở đi.
Đường Phiên Phiên nói ra
- Lâu rồi em chưa đi Bồng Lai hội sở.
Diệp Hạo, Đường Phiên Phiên ở gian phòng chuyên môn tại Bồng Lai Hội Sở, bởi vậy bọn họ không cần lo lắng vấn đề ngủ nghê.
Đến Bồng Lai Hội Sở, Diệp Hạo đi thẳng đến gian phòng đám người Trương Sơ.
- Tiền bối.
Trương Sơ cầm đầu tất cả mọi người hướng Diệp Hạo hành lễ.
Diệp Hạo quét mắt bọn họ một cái, nói
- Chưa đột phá Thiên Nhân Cảnh hả?
- Tư chất chúng ta có hạn.
Đám lão gia hỏa gồm cả Nhiếp Hàm rất quen thuộc Diệp Hạo, về phần mấy người còn lại, có người thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy hắn.
- Vậy để ta giúp các ngươi tăng lên Thiên Nhân Cảnh đi.
Diệp Hạo bình tĩnh nói.
Hắn trực tiếp vận dụng Ngũ Hành Linh Lực, đám người Nhiếp Hàm nhao nhao đột phá Thiên Nhân Cảnh trong nháy mắt.
Thiên Nhân Cảnh sơ kỳ!
Thiên Nhân Cảnh trung kỳ!
Thiên Nhân Cảnh hậu kỳ!
Đám người Nhiếp Hàm chấn kinh, bởi vì sau khi đột phá Thiên Nhân Cảnh hậu kỳ, tu vi bọn họ vẫn tiếp tục điên cuồng tăng lên.
- Có thể đột phá Kết Đan Cảnh sao?
Trái tim Nhiếp Hàm phanh phanh nhảy lên.
Ngay lúc Nhiếp Hàm đang vui mừng hi vọng, cả đám người lại khiếp sợ phát hiện năng lượng trong thể nội không lâu sau đã tạo thành một khỏa Kim Đan.
Kết Đan kỳ!
Bao quát cả Nhiếp Hàm, toàn bộ đều khiếp sợ không nói nên lời.
Nếu không phải đại thế, bọn họ đột phá đến Võ Đạo Cực Hạn cũng là vấn đề, bây giờ đột phá đến Thiên Nhân Cảnh cũng đã là may mắn mười đời, ai có thể nghĩ tới, Diệp Hạo lại dễ dàng tăng bọn họ lên đến Kết Đan cảnh.
Sau khi đột phá Kết Đan cảnh, đám người phát hiện tu vi vẫn không có dấu hiệu đình chỉ.
Đúng vậy, tu vi còn tiếp tục tăng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.