Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 776: Xin lỗi đi




Xin lỗi đi
Ánh mắt Hùng Nhị lạnh lùng nhìn Diệp Hạo.
- Ta nhớ kỹ ngươi.
Nói xong rồi ôm thiếu nữ kia xoay người rời đi.
- Lần này xong rồi.
Dư Mẫn Nhi sắc mặt bất an nói.
- Các người không biết thực lực của Hùng Nhị kia đâu.
- Vậy cơ à.
Diệp Hạo không thèm để ý nói.
- Lần tranh bá tái này tuyển bạt cường giả Ngọc Tiên dưới 200 tuổi, mà tên Hùng Nhị kia tuổi cũng đã hơn 160 tuổi rồi.
Dư Mẫn Nhi trừng mắt nhìn Diệp Hạo một cái.
- Chúng ta cùng hắn chênh lệch hơn 100 tuổi làm sao cạnh tranh?
- Hùng Nhị là cảnh giới gì?
Hoàng Hoàng Nhi nhẹ giọng hỏi.
- 24 Chuyển.
- Cũng bình thường thôi mà.
- Ca ca của hắn lại là 27 Chuyển.
Dư Mẫn Nhi cười khổ nói.
- 27 Chuyển thật ra cũng không có gì ghê gớm cả.
Diệp Hạo nhún vai nói.
- Ca của ta ngươi cũng đừng ngưu bức đến vậy có được không?
Dư Mẫn Nhi muốn khóc lên.
27 Chuyển mà không có gì ghê gớm?
Điều này đại biểu tương lai là cường giả Tiên Tôn!
- Một gian Thiên Tự Phòng.
Diệp Hạo vứt cho lão bản một cái Càn Khôn Túi.
Thần Niệm Lão bản quét qua liền hủ hả nói.
- Xin mời đi theo ta.
Dư Mẫn Nhi kinh ngạc nhìn Diệp Hạo một cái.
Diệp Hạo trên người có nhiều Tiên Thạch đến như vậy.
- Giá cả ở Tiêu Diêu Cư chúng ta sở dĩ cao như vậy là vì có không ít Thiên Kiêu Đại Vực đều ở chỗ này, các người ở trong này tu luyện có thể dễ dàng lôi kéo các Thiên Kiêu kia làm quen, đến lúc đó ba ngày sau thời điểm chiếm Lệnh Bài thì cũng được bọn họ che chở.
Lão bản Tiêu Diêu Cư một bên dẫn đường một bên nói.
- Còn nữa phục vụ tại Tiêu Diêu Cư cũng rất đáng giá với giá tiền các người bỏ ra.
Không bao lâu sau lão bản mang ba người Diệp Hạo tới một gian phòng.
- Đây là gian phòng của các người.
Lão bản Tiêu Diêu Cư cười nói.
Tại cửa ra vào có hai thiếu nữ đáng yêu mặc quần áo như ẩn như hiện ánh mắt nóng bỏng nhìn Diệp Hạo.
- Có gì không hiểu thì có thể hỏi các nàng.
Lão bản hướng Diệp Hạo chớp mắt vài cái rồi rời đi.
- Công tử ngài có muốn hai tỷ muội chúng tôi hầu hạ người tắm rửa thay quần áo không?
Hai thiếu nữ xinh đẹp tức khắc tiến đến bên người Diệp Hạo.
- Không cần.
Diệp Hạo lắc lắc đầu.
- Trên người ta không có bẩn.
Lúc này Diệp Hạo cũng minh bạch cái liếc mắt của lão bản kia.
Không thể nói hai nử tử này tướng mạo cực kỳ xuất sắc, cho dù là Dư Mẫn Nhi cũng kém một chút.
Diệp Hạo tin tưởng rất nhiều nam nhân sẽ không cự tuyệt loại sự tình này, bất quá ai bảo Diệp Hạo đâu thiếu sắc tình đến mức đó.
Trong sân và không gian trong phòng được phát triển, hơn nữa Linh Lực trong phòng vô cùng hùng hậu, loại Linh Lực này cũng có thể so sánh với ĐỘng Thiên Phúc Địa.
- Trách không được Thiên Tự phòng so với Địa Tự phòng thì gấp 10 lần.
Dư Mẫn Nhi dạo một vòng quanh phòng rồi nói.
- Bất quá cũng không đáng giá 3 vạn Trung Phẩm Linh Thạch.
Diệp Hạo ngược lại không cảm thấy có gì hay.
Luận điều kiện còn không bằng Tiên Cung của bản thân.
- Tu Sĩ ở đây cũng không phải là dừng chân.
Dư Mẫn Nhi tức giận nói.
- Các người đắc tội với Hùng Nhị, ta phải đi tìm Sư Tỷ của ta, nhìn xem có thể giúp hai người được không.
Dư Mẫn Nhi nói rồi vội vàng rời đi.
Đợi đến khi Dư Mẫn Nhi rời đi thì Hoàng Hoàng Nhi nhìn Diệp Hạo nói.
- Ngươi hiện tại mau nói cho ta làm sao có thể tiến vào 32 Chuyển.
- Còn phải chờ một chút.
Diệp Hạo cười nói.
- Ngươi đang chờ người?
Hoàng Hoàng Nhi thăm dò hỏi.
- Đúng.
- Ai vậy?
- Người của Đông Tiên Điện.
- Đông Tiên Điện?
Hoàng Hoàng Nhi giật mình nói.
- Ngươi sẽ không phải đến từ Đông Tiên Điện chứ?
Đã từn là bá chủ của Đông Vực Hoàng Hoàng Nhi làm sao không biết được.
- Có thể hoặc là không.
- Tại sao lại nói như vậy?
- Bởi vì có một việc ta đã cắt đứt với Đông Tiên Điện.
Lúc Diệp Hạo cùng Hoàng Hoàng Nhi đang nói chuyện phiếm thì Dư Mẫn Nhi mang theo một nữ tữ lạnh lùng đến.
- Hoàng Nhi ta giới thiệu với ngươi, vị này là Sư Tỷ Lãnh Hàn Nguyệt của Lạc Nguyệt Tông của chúng ta.
Dư Mẫn Nhi nói.
Lãnh Hàn Nguyệt nhìn Hoàng Hoàng Nhi một cái trong mắt lộ ra tia kinh ngạc.
- Tại sao ngươi lại ẩn giấu tướng mạo bản thân?
- Bí mật.
Nghe Hoàng Hoàng Nhi nói như vậy Lãnh Hàn Nguyệ lộ ra một chút bất mãn, chợt ánh mắt liền rơi vào trên người Diệp Hạo.
- Ngươi là người đắc tội với Hùng Nhị?
- Không phải.
- Không phải sao?
Lãnh Hàn Nguyệt không khỏi nhìn Dư Mẫn Nhi vài cái.
Cái ánh mắt phảng phất như đang nói chuyện gì đang xảy ra vậy?
Dư Mẫn Nhi cũng đồng dạng không nghĩ Diệp Hạo lại nói như vậy.
- Diệp Hạo ngươi.
Diệp Hạo cắt đứt lời nàng.
- Là Hùng nhị đắc tội ta.
Dư Mẫn Nhi hung hằng nhìn Diệp Hạo một cái.
Diệp Hạo thật đem bản thân hắn trở thành một đại nhân vật.
Hắn cho là hắn là ai vậy?
- Như vậy để ta nhìn xem ngươi làm cách nào đối phó với Hùng Nhị đây.
Lãnh Hàn Nguyệt ngữ khí lạnh như băng nói.
- Ba ngày sau thời điểm cướp đoạt Lệnh Bài ta sẽ phế hắn.
Diệp Hạo nghiêm trang nói.
- Cuồng vọng tự đại.
Lãnh Hàn Nguyệt lườm Diệp Hạo một cái.
- Dù gì thì Hùng Nhị cũng là Ngọc Tiên 24 Chuyển.
- 24 Chuyển thì tính là cái gì?
Diệp Hạo khịt mũi coi thường.
- Dư Mẫn Nhi sao ngươi lại đi giao du với loại người này?
Lãnh Hàn Nguyệt nói đến đây rồi hất ống tay áo xoay người rời đi.
Dư Mẫn Nhi tức giận nhìn Diệp Hạo.
- Ngươi có thể hay không đừng ngạo mạn như thế?
Nói xong rồi đuổi theo Lãnh Hàn Nguyệt, nịnh nọt một chút Lãnh Hàn Nguyệt mới lạnh lùng đi tới trước mặt hai người Diệp HẠo.
- Ngươi đi theo ta ta xin lỗi Hùng Nhị chuyện này liền oi như bỏ qua, Hùng Nhị không dám không cấp mặt mũi cho ta.
Diệp Hạo vừa muốn nói thì một giọng nói ngông cuồng vang lên.
- Lãnh Hàn Nguyệt đừng tự cho bản thân mình quá cao.
Diệp Hạo không khỏi nheo mắt lại.
Diệp Hạo chú ý bên cạnh Hùng Nhịn có một thân ảnh cao lớn đạp trên độn quang đi đến.
- Hùng Đại.
Lãnh Hàn Nguyệt trầm mặt nói.
- Chuyện này cũng do đệ đệ ngươi gây chuyện trước.
- Ngươi nào khiêu khích trước ta không quan tậm, nhưng mà thằng tiểu tử này dám làm nhục mẫu thân ta, vô luận như thế nào đều phải chết.
Hùng Đại lạnh lùng nhìn Lãnh Hàn Nguyệt nói.
- Lãnh Hàn Nguyệt chuyện lần này ta khuyên ngươi đừng có nhúng ta vào.
- Ta nếu tham gia đấy thì sao?
Lãnh Hàn Nguyệt tiến lên một bước cười lạnh nói.
Lãnh Hàn Nguyệt đồng dạng cũng là một người tâm cao khí ngạo.
Hùng Đại đã không cấp cho Lãnh Hàn Nguyệt mặt mũi thì thôi, lần này còn dám chọc giận nang.2
- Nếu mà ngươi tham gia thì ta nghĩ tư cách tham gia Tranh Bá Tái của ngươi sẽ bị hủy bỏ.
Hùng Đại nói rồi vỗ vỗ hai bàn tay, rồi hai đạo thân ảnh từ chỗ tối đi ra.
Lãnh Hàn Nguyệt nhìn thấy hai người vửa xuất hiện sắc mặt không khỏi biến đổi.
- Hai vị xác thực nhất định phải tham gia vào sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.